“Thế còn món nào ngon không? Phải có thịt chứ?”
Cô em chồng nằm ườn trong phòng không chịu ra, để bà mẹ già hơn bảy mươi
tuổi phải giặt giũ, thế mà còn có lý à? Đã vậy còn phải bưng cơm nước tận
phòng phục vụ.
Mẹ Đỗ trong lòng rủa thầm không biết bao nhiêu câu, nhưng ngoài mặt vẫn
cười tươi đáp ứng: “Vâng, để con giặt nốt chỗ này rồi đi ngay”
“Đừng giặt nữa, đi luôn đi. Sáng nay bố chị vừa mới nổi một trận lôi đình với nó
đấy” Bà nội Đỗ thở dài.
Sáng sớm lúc Tiểu Lưu nhà bên mang bánh sang, Đắc Mẫn thấy đói, ngửi thấy
mùi thơm nên mới mò ra. Ông nội Đỗ chẳng cho con gái lấy một miếng. Chờ
Tiểu Lưu đi khỏi, ông mắng Đắc Mẫn một trận té tát, bảo là lớn đầu rồi mà cứ
ru rú trong nhà chẳng ra làm sao, quần áo bát đĩa chất đống cũng không biết
đường mà rửa. Ông mắng dữ lắm, còn đòi đuổi Đắc Mẫn về lại nhà họ Quách.
Bà nội Đỗ có khuyên nhưng không nổi. Cái lão già này, nhà có mỗi mụn con gái
mà không biết thương, cứ muốn tống nó đi chịu khổ. Chẳng biết lão nghĩ cái gì
nữa.
Nhắc đến chuyện sáng nay, bà nội Đỗ quay sang hỏi con dâu: “Tiểu Lưu bảo là
nhà chị định kết thông gia với nhà nó à?”
Mẹ Đỗ vừa rửa tay chuẩn bị đi mua cơm, nghe vậy liền quay người lại: “Mẹ, mẹ
biết rồi ạ?”
“Tiểu Lưu nói hồi sáng lúc có cả ông nhà tôi ở đấy nữa” Bà nội Đỗ đáp.
Mẹ Đỗ lo lắng hỏi: “Thế bố nói sao ạ?” Đây là mối tốt, vừa có công việc vừa có
nhà, lại có cả tiền sính lễ, chẳng chê vào đâu được. Chẳng lẽ ông lại từ chối?
Bà nội Đỗ cau mày: “Thằng Thẩm Dương bên cạnh đúng là đứa ngoan, nhưng
nó là đời vợ thứ hai rồi. Con Tư nhà mình còn nhỏ, thiếu gì đám trai tân?”
“Vợ hai thì sợ gì mẹ, người ta đã lĩnh giấy kết hôn đâu, mới chỉ bày mấy mâm
rượu thôi” Mẹ Đỗ lại ngồi xuống cái ghế nhỏ, phân bua: “Thằng Thẩm Dương
mình nhìn nó lớn lên từ bé, không rượu chè bài bạc, không đánh vợ. Nó lại
làm ở Cục Lương thực, đơn vị tốt thế cơ mà. Vừa rồi lại được phân nhà, cưới về
là ra ở riêng luôn, không phải làm dâu, thế không sướng à?”
“Vả lại, tính con Tư nhà mình mẹ biết rồi đấy, chịu thương chịu khó, nhưng khổ
nỗi là nó chịu khó quá. Lỡ gả vào nhà nào khẩu phật tâm xà thì sau này chỉ có
nước khổ cả đời”
Bà nội Đỗ im lặng lắng nghe. Mẹ Đỗ lại bồi thêm: “Gả gần thế này, nhà mình có
việc gì thì con Tư cũng chạy về giúp được ngay, mẹ thấy đúng không?”
Về nhà giúp việc?
Bà nội Đỗ nghe đến đây thì bắt đầu lung lay. Trong đám con cháu, người làm
việc nhà hợp ý bà nhất là con Tư. Nếu nó gả ngay vách, bà đói bà khát chỉ cần
gọi một tiếng là nó chạy sang. Quần áo bẩn, nó vốn mắt sắc tay nhanh, chắc
chắn sẽ giặt giũ tinh tươm cho bà ngay.
“Mẹ, mẹ khuyên bố giúp con,” Mẹ Đỗ nói nhỏ, “Cái đầu con Tư bị thương, nói
nhẹ không nhẹ mà nặng cũng chẳng hẳn là nặng, nhỡ sau này có làm sao.
Thằng Thẩm Dương là đứa trọng tình cảm, cứ nhìn cách nó đối xử với vợ trước
là biết. Sau này nó với con Tư có tình cảm rồi, con Tư có trái gió trở trời, nó
cũng chẳng bỏ mặc đâu”
Chỉ cần thuyết phục được bà nội, thì phía ông nội sẽ không còn là vấn đề lớn.
Trong phòng, Vu Nguyệt Oanh nấp dưới cửa sổ, tai dán vào tường nghe không
sót một chữ. Bát đũa cô đã rửa xong, đang định ra lấy nước tráng lại lần nữa.
Nhưng vừa định bước ra thì nghe thấy dì đang bàn chuyện gả chồng bên hàng
xóm. Một đám tốt như thế, có đơn vị, có nhà, có tiền sính lễ, cái gì cũng tốt, chỉ
tiếc là không dành cho cô.
Ánh mắt Vu Nguyệt Oanh tối lại. Cơ hội không tự nhiên rơi xuống từ trên trời,
mà phải tự mình giành lấy. Để xem dì định giới thiệu cho cô người thế nào, nếu
quá tệ, cô đành phải có lỗi với con Tư vậy.
Tại xưởng cơ khí.
Thẩm Dương đạp xe chở ông nội Đỗ đến xưởng. Ban đầu ông định đợi Lão Tam
về dẫn đi, nhưng Lão Tam đi từ sáng sớm chẳng biết biến đâu mất, đợi mãi
không thấy người.
Ông nội Đỗ đang bực bội chuyện cô con gái, ra phố đi dạo thì gặp ngay Thẩm
Dương đi làm về. Thẩm Dương đang lúc rảnh rỗi nên ông chẳng khách sáo,
nhờ anh chở đến xưởng luôn. Tiện thể trên đường đi, ông cũng muốn quan sát
xem tính khí thằng rể hụt này thế nào.
Đến cổng xưởng, ông nội Đỗ xuống xe, Thẩm Dương dắt xe theo sau. Ông nội
Đỗ rút giấy giới thiệu của đồn công an ra: “Đồng chí, tôi là người nhà Đỗ Tư
Khổ, tôi đến tìm con bé” Ông cụ làm việc rất dứt khoát, mọi thứ đều chuẩn bị
sẵn sàng.
Lại thêm người nữa. Sáng nay là anh trai, giờ là. bậc trưởng bối?
“Bác là gì của Đỗ Tư Khổ ạ?” Đồng chí bảo vệ hỏi.
“Tôi là ông nội nó”
Trời đất, cả ông nội cũng tìm đến, cái nhà cô Tiểu Đỗ này rốt cuộc xảy ra
chuyện gì mà ầm ĩ thế không biết. Bảo vệ cầm giấy giới thiệu, dẫn họ vào
phòng nghỉ, Thẩm Dương cũng được đi cùng.
“Sự tình là thế này, Tiểu Đỗ đi công tác rồi, chưa biết lúc nào mới về. Hay là
bác để lại lời nhắn hoặc viết mảnh giấy, khi nào cô ấy về chúng tôi sẽ chuyển
cho”
Ông nội Đỗ nhấp ngụm trà bảo vệ bưng lên, chậm rãi suy tính. Con Tư quả thực
làm việc ở đây. Nhìn thái độ của ban bảo vệ là biết họ quen mặt nó, xem ra con
bé ở đây quan hệ cũng khá tốt.
60/chuong-45.html]
Lúc này, ba người nhóm Tư Khổ đang ngồi trên xe tải của nhà máy dệt về
xưởng. Người bên nhà máy dệt nhiệt tình quá đỗi, cứ nhất quyết đòi đưa họ về
tận nơi. Mấy cái máy họ sửa hồi sáng chạy rất tốt suốt cả buổi chiều nên phía
nhà máy dệt mới yên tâm để họ đi. Họ còn dặn kỹ, lần sau máy hỏng nhất định
phải là ba người này đến sửa mới chịu. Kỹ thuật đúng là quá đỉnh!
“Các đồng chí ngồi chắc nhé, sắp ra đến ngoại ô rồi, đường đá hộc khó đi lắm
đấy”
Cả ba bám chặt vào thành xe. Chiếc xe tải xóc nảy dọc đường, cuối cùng
cũng thấy bóng dáng xưởng cơ khí hiện ra.
Chương 28: Kinh ngạc sững sờ
Đến nơi rồi. Xe tải dừng trước cổng xưởng cơ khí. Ba người nhảy xuống xe.
“Đại ca, cảm ơn anh nhé!” Tài xế quay đầu xe đi về.
Tư Khổ xách một cái túi, bên trong là mấy mẫu vải vụn, có đến mười mấy loại,
đều là những mẫu đẹp nhất của nhà máy dệt, có cả vải mùa hè và mẫu mới
của mùa thu. Phượng Anh đã gói sẵn cho cô, còn thêm một ít vải cũ từ bốn
năm năm trước, loại đã ố vàng hay phai màu, mỗi mảnh chỉ một hai mét, giặt
cũng không ra màu được, vốn dĩ định vứt đi. Tư Khổ thấy thế liền xin một ít.
Phượng Anh thấy Tư Khổ đến cả cái đồ bỏ đi này cũng lấy thì cho hết luôn. Cô
vốn chẳng coi mấy món lỗi này ra gì. Tính Phượng Anh có sao nói vậy, thấy Tư
Khổ còn trẻ nên cũng khuyên: “Chị em phụ nữ mình chỉ có mấy năm thanh
xuân để diện đồ đẹp thôi, em xem em toàn nhặt loại vải thế này, mặc ra ngoài
trông kém sắc lắm. Đừng có như mấy bà chị ở xưởng tôi, làm được bao nhiêu
tiền là lo cho cả nhà hết, chẳng mảy may tiêu cho bản thân”
“Em biết mà” Tư Khổ nói với cô, “Em mới đi làm, chưa có tiền mua vải xịn đâu”
“Không sao, đợi cuối năm dành dụm được ít tiền thì qua nhà máy dệt tìm chị,
chị để giá nội bộ rẻ cho” Phượng Anh thì thầm, “Chỗ chị còn có bông nữa, có
muốn chị giữ cho ít không?”
“Có ạ!”
“Được, chị giữ cho em mười cân”
“Vâng ạ!”
Bông này có ích lắm, mùa đông đến làm áo bông, giày bông, rồi cả chăn nệm
cũng cần bông, mùa đông ở thành phố Dương này lạnh thấu xương. Tư Khổ
cảm thấy chuyến đi hôm nay thật quá lời. Suốt dọc đường về, tâm trạng cô rất
tốt. Cho đến khi bước chân vào cổng xưởng, nghe đồng chí bảo vệ nói:
“Tiểu Đỗ, ông nội em đến rồi, đang ở phòng nghỉ chờ em kìa”
Tư Khổ sững người.
Ông nội. đến rồi.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh một ông lão nghiêm nghị, ít cười. Ông lão này
đối với người ngoài hay con cháu bạn bè thì hiền hậu lắm, ai khó khăn gì ông
cũng giúp hết lòng. Nhưng oái oăm thay, ông chỉ đặc biệt nghiêm khắc với
người trong nhà.
Trong ký ức của nguyên chủ, ông nội Đỗ là người khắt khe nhất với anh hai. Từ
nhỏ ông đã không vừa mắt anh hai, bảo anh không nghe lời, không chịu để
người lớn quản. Ông bảo loại người như thế ra ngoài xã hội chỉ có hại cho đời.
Anh hai đã lớn lên dưới đòn roi của gia đình.
Đặc biệt là hai năm trước, ông còn quá đáng hơn khi ép anh hai phải nhường
công việc vất vả lắm mới tìm được cho người khác. Anh hai vì phẫn chí mà bỏ
nhà đi làm thanh niên trí thức, từ đó biệt tích không về.
Tư Khổ nhớ mình rất thân với anh hai. Anh luôn giúp đỡ cô, vì chuyện mẹ chỉ
bắt cô làm việc nhà mà anh đã cãi nhau với bà không biết bao nhiêu lần.
Nhưng lần nào cô cũng bảo thôi, rồi lại lầm lũi đi làm. Anh hai ghét cái tính
“bùn nhão không trát nổi tường” của cô nên sau này cũng chẳng buồn quản
nữa.
Anh hai. Ông nội.
Trong ký ức, cô vừa thân với anh hai, vừa có một nỗi sợ hãi thẳm sâu đối với
ông nội. Đầu óc cô dường như mất kiểm soát, nỗi sợ ập đến khiến cơ thể bắt
đầu run rẩy.
Cô biết, lại là những cảm xúc và ký ức của nguyên chủ đang làm loạn. Một ông
lão hơn bảy mươi tuổi thì có gì đáng sợ? Chẳng lẽ ông ăn thịt được cô chắc?
Cùng lắm là ông nổi trận lôi đình dùng gậy đánh cô, nhưng cô có chân,
chẳng lẽ không biết chạy sao? Ở xưởng cơ khí bao nhiêu người thế này, ai lại
để yên cho ông đánh? Vả lại, cô đi làm đàng hoàng chứ có làm chuyện gì xấu
đâu mà phải sợ! Chẳng lẽ tìm được việc làm cũng là cái tội?
Bây giờ cô là công nhân của xưởng cơ khí, là người hàng tháng lĩnh lương, kể
cả có đoạn tuyệt với nhà họ Đỗ thì cô vẫn tự nuôi sống được bản thân.
Sợ cái gì chứ!
Cảm xúc trong đầu dần được trấn an, cơ thể Tư Khổ bắt đầu bình phục trở lại.
“Tiểu Đỗ, sao sắc mặt em kém thế, có sao không?”
“Có cần xuống trạm y tế xem sao không?”
Anh Tiêu đang ôm sấp vải, ban đầu nghe bảo ông nội Tư Khổ đến thì tưởng
người nhà đến thăm. Nhưng thấy sắc mặt cô không ổn, anh liền tốt bụng bảo:
“Tiểu Đỗ, hay là thế này, anh dẫn em đi vòng cửa sau, để bảo vệ nói với ông em
là em chưa về”