Tránh một chút cũng tốt. Anh Tiêu vẫn còn trông mong Đỗ Tư Khổ làm cầu nối
giúp mình đấy. Phượng Anh bên nhà máy dệt chỉ kém anh một tuổi, hai người
xứng đôi quá còn gì. Lúc này Tư Khổ gặp khó khăn, anh nhất định phải ra tay
giúp đỡ.
“Em không sao,” Đỗ Tư Khổ nói, “Vừa nãy say xe, trong bụng hơi khó chịu thôi”
Say xe là chuyện thường, khối người ngồi xe tải cũng bị say.
Tư Khổ đưa cái túi trên tay cho đồng chí bảo vệ: “Đồng chí, cái này cho tôi gửi
tạm ở đây một lát, tí nữa nói chuyện với người nhà xong tôi quay lại lấy” Cái túi
này nặng quá, lát nữa có biến mà chạy thì nó kéo chậm tốc độ mất.
“Được, cứ để đây, tôi viết cho cô cái giấy nhận đồ” Trên giấy viết tên Đỗ Tư
Khổ, như vậy người khác sẽ không lấy nhầm.
Phòng nghỉ ban bảo vệ.
Ông nội Đỗ nhấp ngụm nước trắng, đây đã là chén thứ hai rồi. Ông kiên nhẫn
lắm, vừa thong thả đợi, vừa quan sát biểu cảm của Thẩm Dương xem thằng bé
nhà họ Thẩm này có phải người điềm tĩnh không. Người thường mà phải đợi
sốt ruột là hay có mấy động tác thừa, mặt mày cau có ngay. Qua quan sát kỹ
lưỡng của ông, Thẩm Dương quả thực không hề sốt ruột, cũng không đòi đi
hay ra ngoài hóng gió.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đồng chí bảo vệ: “Tiểu Đỗ, ông nội em ở
trong phòng nghỉ này này”
Ông nội Đỗ nhìn ra cửa.
“Ông ạ” Đỗ Tư Khổ cất tiếng chào, chậm rãi bước vào, gương mặt hoàn toàn
không có vẻ gì là xúc động khi gặp người thân. Đồng chí bảo vệ đưa người đến
nơi rồi cũng rời đi luôn.
Tư Khổ bước vào mới phát hiện Thẩm Dương đang ngồi đối diện ông nội. Thẩm
Dương? Sao anh ta lại ở đây? Trong lòng cô thoáng ngạc nhiên, đồng thời có
một dự cảm chẳng lành. Ông nội dẫn Thẩm Dương đến đây, chẳng lẽ vẫn là.
muốn hai nhà kết thân sao? Trong ký ức kiếp trước, ông nội Đỗ đâu có xen vào
chuyện của đám hậu bối. Lúc đó hình như ông bị chuyện gì đó vướng chân nên
không quản được Đỗ Tư Khổ.
“Cái Tư, lại đây ngồi” Ông nội Đỗ vỗ vỗ vào cái ghế bên cạnh.
Tư Khổ dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đi tới ngồi xuống cạnh ông:
“Ông ạ, sao ông lại tới đây?”
“Tôi mà không tới thì còn chẳng biết chị làm việc ở đây đâu” Ông nội Đỗ
đánh giá Tư Khổ, mới có mấy ngày không gặp mà khí sắc con Tư đã khác
hẳn. Trước đây gặp ông thì khép nép sợ hãi, giờ thì khá hơn nhiều rồi, đã dám
nhìn thẳng vào ông. Ông nội vốn thích lũ trẻ phải bạo dạn, hoạt bát một chút.
Cái kiểu rụt rè, câm như hến, thấy người là tránh như tránh tà thì chẳng ai ưa
nổi.
“Trường sắp xếp công việc cho em, lấy bằng tốt nghiệp xong là em cầm giấy
giới thiệu qua đây ngay” Chuyện công việc Tư Khổ chỉ nói lướt qua.
“Sao chị lại tự ý chuyển hộ khẩu đi?” Ông nội Đỗ hỏi tiếp.
“Xưởng bảo phiếu lương thực đi theo hộ khẩu, bên này mở chứng nhận nên em
về nhà chuyển hộ khẩu sang xưởng luôn,” Tư Khổ nhìn thẳng vào mắt ông nội,
“Em mười tám tuổi rồi, sau này không thể cứ ở nhà dựa vào người thân nuôi
mãi. Giờ tìm được việc, em tự nuôi được bản thân mình. Nhà mình dạo này
khách khứa đông, không có chỗ ở nên em dọn vào ký túc xá rồi”
Nói năng rất rõ ràng. Ông nội Đỗ hỏi tiếp: “Chuyển hộ khẩu cũng không phải
chuyện xấu, nhưng sao chị phải giấu người nhà? Mẹ chị thấy trang của chị
trong sổ hộ khẩu bị xóa tên, cuống cuồng tìm cả ngày trời. Sao chị không nói
với gia đình một tiếng?”
Đây chính là cái sai của Tư Khổ. Cô liền vặn hỏi ngược lại: “Thế mẹ em tìm hộ
khẩu của em làm gì ạ?” Cô liếc nhìn Thẩm Dương một cái: “Bà ấy sắp xếp được
công việc cho em rồi, hay là định làm gì khác?”
Thường thì động đến sổ hộ khẩu phải có mục đích rõ ràng, ngoài chuyện công
việc hay gả chồng ra, thật chẳng nghĩ ra tự dưng mang sổ hộ khẩu ra làm gì.
Ông nội Đỗ bị lời của Tư Khổ làm cho lúng túng. Ông cũng suy nghĩ kỹ lại, kết
quả cũng giống Tư Khổ, ánh mắt ông dừng trên đầu Thẩm Dương. Chẳng lẽ
con Thải Nguyệt lấy hộ khẩu là định chốt luôn chuyện hôn sự của hai đứa rồi
mới báo cho cả nhà biết? Ông nội Đỗ nhíu mày.
Tư Khổ không muốn vòng vo nữa, nói huỵch toẹt ra luôn: “Ông ạ, em thấy công
việc ở xưởng cơ khí này rất tốt. Em làm thợ nguội ở phân xưởng, lao động đóng
góp cho quốc gia, cho xưởng, em thấy rất tự hào. Mấy năm tới em muốn tập
trung làm việc, không muốn giống người khác, sớm kết hôn rồi bị nhốt trong
nhà chăm con đâu”
Hộ khẩu nằm trong tay cô rồi, ông có đồng ý hay không cũng vậy thôi. Ông nội
Đỗ coi như đã biết tại sao con Tư lại vội vàng chuyển hộ khẩu như thế. Ông
bảo: “Kết hôn rồi vẫn có thể đi làm, đóng góp sức mình cho xã hội cơ mà, tư
tưởng chị thế là hẹp hòi quá”
“Ông ơi, em thấy tư tưởng của ông mới là hẹp hòi ấy. Tại sao em phải vừa kết
hôn vừa đi làm? Em không thể dồn hết tâm trí vào công việc, cống hiến nhiều
hơn cho đất nước sao?”
Trong đầu Tư Khổ hiện lên hàng loạt hình ảnh khổ cực sau khi kết hôn, lúc này
cảm xúc dâng trào, cô nói thẳng: “Phụ nữ kết hôn là phải sinh con, làm việc
nhà, đi làm về còn phải giặt giũ cơm nước cho cả một gia đình. Đàn ông kết
hôn thì sướng quá rồi, cơm có sẵn trong nồi, quần áo sạch xếp sẵn trong tủ,
con cái tự lớn lên, mỗi tháng đưa một ít tiền lương coi như tiền sinh hoạt đã là
ban ơn tày trời rồi”
60/chuong-46.html]
“Cái Tư, sao chị lại nghĩ như thế? Kết hôn tốt biết bao, lập gia đình rồi thì cả
nhà quây quần bên nhau” Ông nội Đỗ không hiểu nổi, con Tư vốn ngoan hiền,
sao trong đầu giờ toàn mấy ý nghĩ gì đâu không. Thế này là có ý gì, không
muốn lấy chồng nữa à?
Tư Khổ: “Ông ạ, em nói thật lòng với ông, em làm việc nhà ở nhà mình phát
ngán rồi. Sau này kể cả có kết hôn, mấy việc nhà như rửa bát, giặt đồ, quét
sân, phụng dưỡng bố mẹ chồng em đều không làm hết, ai dám mắng là em
mắng lại người đó. Tóm lại, ai cưới em là người đó xui xẻo”
Giờ thì mấy việc “dâu hiền” nên làm, cô chẳng làm việc nào hết. Xem ai làm gì
được cô nào.
Ông nội Đỗ và Thẩm Dương nghe mà kinh ngạc sững sờ. Thế này. thế này thì
đúng là không ra thể thống gì cả!
Tư Khổ cái gì cần nói hay không nên nói cũng đều nói sạch rồi. Cô cứ trưng ra
cái bộ dạng đó đấy.
“Ông về nói với mẹ em, chuyện hôn sự của em không cần bà ấy quản, đừng có
lo hão. Nếu mọi người cứ làm trái ý em, đến lúc nhà trai cưới phải loại con dâu
thế nào, họ nhìn nhận mọi người ra sao, em không quản đâu” Cô giơ nắm
đấm của mình lên: “Anh hai anh ba đã bảo rồi, nếu em bị ai bắt nạt, các anh
ấy sẽ đánh trả giúp em”
Ông nội Đỗ coi như đã tìm ra mầm mống họa hại, con bé này chắc chắn là
nghe theo mấy cái lý thuyết lệch lạc của thằng Hai nên tính nết mới hỏng bét
thế này! Kết hôn làm gì có chuyện không làm việc, không phụng dưỡng bố mẹ
chồng. Đây là kết hôn hay là kết oán hả trời?
“Cái Tư, chị không được học theo thằng Hai! Chị cứ thế này mãi thì chẳng ai
dám cưới đâu!” Ông nội Đỗ thấy bứt rứt cả người, chẳng biết là hỏng ở chỗ
nào. Chỉ thấy khó chịu vô cùng.
“Ông ơi, thế chẳng phải là đúng ý em sao” Tư Khổ chỉ mong có thế. Dù hộ khẩu
trong tay nhưng cô cũng sợ nhà họ Đỗ ra ngoài “nhắm mắt đưa chân” làm bừa.
Cô quay sang nhìn Thẩm Dương: “Anh đến đây có việc gì?” Chuyện của ông nội
xong rồi, còn anh ta nữa.
“Anh chở ông nội qua đây thôi, không có việc gì khác” Thẩm Dương vội vã phủi
sạch quan hệ, tầm này có việc anh cũng chẳng dám nói nữa. Con Tư nhà họ
Đỗ thay đổi chóng mặt quá, anh chẳng còn nhận ra nữa rồi.
“Thế thì tốt” Tư Khổ lại nhìn ông nội, “Ông còn việc gì nữa không ạ? Nếu không
có gì thì để anh Thẩm Dương chở ông về nhé” Đừng ở đây mà ôm cục tức nữa.
Cái lão già này, mặt đỏ gay như gan lợn rồi, chắc là tức nổ mắt rồi đây. Tư Khổ
bỗng thấy lòng dạ mình sao mà sảng khoái thế không biết.
“Có việc, tôi với thằng Thẩm Dương tới từ trưa, cơm còn chưa được miếng nào
vào bụng đây” Hai người nhịn đói ngồi đây chờ đấy.
Tư Khổ: “Ông ạ, em mới đi làm mấy ngày, không có tiền đâu” Không có phiếu
lương thực. Không bao cơm nổi. Mời họ ăn xong chắc cô nhịn đói đến kỳ lương
tháng sau mất.
“Tôi mang theo rồi!” Ông nội Đỗ bực dọc nói. Thẩm Dương làm ở Cục Lương
thực, lương cao, phiếu lương thực càng không thiếu, chẳng cần Tư Khổ phải bỏ
tiền.
Bên ngoài.
Anh Bằng và anh Tiêu không yên tâm, sau khi cất vải xong liền mò sang phía
phòng nghỉ. Họ thấy lúc nãy Tư Khổ nhắc đến người nhà là tâm trạng không
ổn, sợ có chuyện nên qua xem thử. Không ngờ, đúng là không ngờ tới. Vừa tới
nơi đã nghe thấy những lời “động trời” như thế.
Xem Tiểu Đỗ nhà mình nói năng “kinh điển” chưa kìa: Lấy chồng không làm
việc nhà, không hầu hạ bố mẹ chồng, không nấu cơm, không giặt đồ, còn đòi
choảng nhau với nhà chồng nữa chứ. Trời đất ơi. Cái Tư nhìn bình thường thế,
sao lại có những suy nghĩ “bá đạo” vậy nhỉ?
Anh Bằng và anh Tiêu bị chấn động đến mức nửa ngày không nói nên lời. So
với Tư Khổ, anh Bằng bỗng thấy vợ mình vẫn còn tốt chán, tuy phải nuôi cả em
vợ em chồng nhưng ít ra vợ mình còn hiền lành, chịu thương chịu khó quán
xuyến gia đình.
Anh Tiêu thì xoa xoa mặt: “May quá, may quá” May mà Tiểu Đỗ còn nhỏ nên
anh đã dẹp ý định từ sớm, nếu không mà theo đuổi thật rồi rước về nhà thì
đúng là phải thờ như thờ tổ tiên. Lúc đó chẳng biết gia đình có được yên ổn
ngày nào không nữa.
Hai người rón rén rời đi. Trong lòng họ thầm đạt được một sự đồng thuận: Sau
này tuyệt đối không được giới thiệu đối tượng cho Tiểu Đỗ. Làm thế chẳng
khác nào đẩy người ta vào hố lửa!
Tư Khổ dẫn hai người xuống nhà ăn, lúc này cơm canh chẳng còn lại bao
nhiêu. Thẩm Dương liền bỏ thêm tiền, yêu cầu làm món xào riêng. Cơm nguội
rồi, phải hâm nóng lại mới bưng lên.
“Cháu ăn no rồi, thật sự không cần đâu” Tư Khổ đi theo cùng nhưng không ăn.
Một là cô no thật, hai là thực sự không muốn dính dáng gì đến Thẩm Dương.
Hai người cứ rạch ròi ra cho khỏe.
Ông nội Đỗ bây giờ cảm thấy chuyện xóa hộ khẩu hay chuyển công tác đều là
chuyện nhỏ rồi. Việc quan trọng nhất lúc này là phải uốn nắn lại mấy cái ý nghĩ
quái gở trong đầu con Tư. Trông con bé trắng trẻo xinh xắn, ra dáng con người
thế kia mà sao đầu óc lại như một nắm bột hồ thế này. Ông nội Đỗ bây giờ sầu
não vô cùng.
Nhà máy thực phẩm, phân xưởng.
Sau khi người của nhà máy thực phẩm đi khỏi, sư phụ Thư nhìn vết lằn trên tay
Dư Phượng Mẫn, khẽ ấn thử một cái: “Đau lắm không?” Nếu đau thì nghỉ,
không phải làm nữa.