Tô Thanh Từ hoàn toàn không biết gì về hoạt động tâm lý của Trần Hải Anh,
mà có biết thì cô cũng chẳng yên tâm nổi. Cô chỉ cảm thấy để cả đống tài sản
lớn như vậy ở nơi đông người qua lại là không an toàn.
Cô giữ lại hơn 100 đồng tiền mặt và một ít phiếu định mức, còn lại ném hết lên
giường trong biệt thự không gian.
Vào nhà tắm, cô lại thử vào nông trường. So với việc xách cái thùng nước nóng
tắm ở nơi sơ sài này, thì tắm máy nước nóng trong biệt thự vẫn sướng hơn.
Đáng tiếc, loay hoay mãi vẫn thất bại.
Tắm xong, Trần Tú Hương và Chu Tuệ Quyên đã bày bát đũa ra. Bữa tối vẫn là
cơm độn khoai lang, thức ăn có rau cần nước xào, nộm rau dấp cá và củ cải
muối giòn.
Tô Thanh Từ bỏ qua đĩa rau cần trước mặt, gắp một miếng củ cải muối, chua
giòn ngon miệng, hương vị khá ổn.
Món được chào đón nhất trên bàn lại là món rau dấp cá mà Trần Tú Hương hết
lời ca ngợi. Nhìn mọi người thi nhau gắp, loáng cái đĩa rau đã vơi đi hơn nửa.
Tô Thanh Từ nhanh tay lẹ mắt gắp cho mình hai đũa lớn.
Nhai vài cái, cô cứng đờ tại chỗ. Cảm giác trong khoang miệng thực sự quá.
lên não.
Giống như vừa liếm một cái thớt làm cá cả buổi sáng ngoài chợ. Hay giống
như moi hết nội tạng con cá vừa mổ nhét thẳng vào mồm. Chỉ một miếng này
thôi cũng đủ khiến cô thăng thiên tại chỗ.
“Thanh Từ, thế nào, ngon lắm đúng không? Ở Kinh Đô chắc các cô ít có cơ hội
ăn món này. Nào, Lý Lệ, em cũng ăn nhiều vào”
Lý Lệ lúc này đang hoài nghi nhân sinh!!!
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nhìn Chu Tuệ Quyên định gắp rau cho mình, cô nàng bưng bát nhảy dựng lên:
“Không cần, không cần đâu ạ, em tự gắp được, em tự gắp được”
Chu Tuệ Quyên tưởng Lý Lệ chê đũa mình dùng rồi, cười gượng hai tiếng: “Vậy
em tự nhiên nhé”
Lý Lệ thầm gào thét trong lòng: “Trời ơi, trên đời lại có người nuốt nổi thứ này
sao?” Cô nàng hối hận vô cùng, vừa rồi lỡ dùng răng hàm nhai khiến cả miệng
giờ toàn mùi tanh, biết thế dùng răng cửa nhấm thử trước.
Quay sang nhìn nhóm đồng hương phương Bắc. Tô Thanh Từ đang bưng bát
chết trân tại chỗ, chắc cũng đang nếm trải “hương vị địa ngục” giống mình.
La Tùng và Lư Lâm Bình thì kêu toáng lên:
“Vãi, cái quái gì thế này?” “Phì phì phì ~” “Oẹ ~”
La Tùng cảm giác như vừa ăn phải một con cá chết chưa qua sơ chế, đầy
mồm mùi tanh. Không hề nói quá, từng tế bào trên người anh ta đều đang bài
xích món này.
“Phụt ~ oẹ ~”
Tô Thanh Từ và Lý Lệ cũng vội vàng nhổ ra.
Trong bốn thanh niên trí thức phương Bắc, chỉ có Lư Lâm Bình là đỡ hơn chút.
Anh ta cố nén khó chịu, và một miếng cơm nuốt chửng. Căng da đầu nói: “Cảm
giác cũng tạm, không đến nỗi khoa trương thế đâu”
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-13-mon-ngon-dia-
nguchtml]
“Đúng đúng, chắc mọi người lần đầu ăn chưa quen, ăn thêm vài lần là nghiện
đấy. Đây tuyệt đối là mỹ vị nhân gian” Lưu Quần Phúc say sưa tán thưởng.
Lư Lâm Bình nghe thế lại lấy hết can đảm gắp thêm một miếng nhai chậm rãi.
“Ừm, đúng là lúc đầu thấy ghê, giờ lại thấy hơi ngon ngon”
“Thật á?” La Tùng nhìn Lư Lâm Bình đầy nghi ngờ.
“Thật, cậu thử lại xem, ngon lắm”
“Được, để tôi thử lại” La Tùng gắp một nhúm, nhai hai cái rồi lại phun ra ngay
lập tức. “Oẹ ~ Trời ơi, trái đất sao lại có thứ này tồn tại? Tôi chịu không nổi,
cho tôi xin ngụm nước”
Tô Thanh Từ vừa súc miệng xong, cái gáo nước trong tay đã bị La Tùng giật
lấy, Lý Lệ đứng bên cạnh cũng giục liên hồi.
Đám thanh niên trí thức cũ nhìn ba người luống cuống tay chân mà cười ha hả.
Trần Hải Anh trợn trắng mắt, mặt vô cảm nói: “Đúng là làm màu. Đã thế còn vô
sỉ, hạ lưu!”
Hiện trường bỗng chốc im phăng phắc.
Lý Lệ phun ngụm nước trong miệng ra, xách cái gáo nước đi đến trước mặt
Trần Hải Anh: “Cô nói ai đấy? Cô có ý gì?”
Trần Hải Anh làm bộ mặt khinh thường: “Ai vô sỉ ai hạ lưu tự người đó biết.
Nam nữ thụ thụ bất thân mà cũng không biết à? Tranh nhau dùng chung một
cái gáo nước thì khác gì hôn môi trước mặt mọi người đâu, hừ, không biết xấu
hổ”
Mặt Lý Lệ đỏ bừng ngay tại trận, nhìn sang La Tùng, cái gáo nước trên tay như
hòn than nóng bị ném vội đi.
“Cô mới vô sỉ, đầu óc cô đen tối, dung tục, thậm chí là hạ lưu”
Tô Thanh Từ thừa biết Trần Hải Anh ngứa mắt mình. Cái gáo nước đó là do cô
uống trước, rồi chuyển cho La Tùng, cuối cùng mới đến tay Lý Lệ.
“Lý Lệ, đừng chấp cô ta. Có những người tâm hồn trong sáng nhìn gì cũng thấy
sạch sẽ tốt đẹp. Còn có những kẻ tâm địa bẩn thỉu thì nhìn gì cũng ra đồ dơ
bẩn. Dùng chung gáo nước thì sao, các bậc tiền bối khi xưa đi Vạn lý Trường
chinh, hoàn cảnh khắc nghiệt, thiếu thốn vật tư, đừng nói chung ấm nước, một
cái bánh bao mỗi người cắn một miếng còn chuyền qua tay bao nhiêu người
ấy chứ”
“Đúng vậy” Thấy sắp cãi nhau to, Phùng Kiến Quân vội vàng ra hòa giải. “Thôi
thôi, mỗi người bớt một câu, đều sống dưới một mái nhà, hà tất phải làm
căng”
Trần Hải Anh thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, tức tối nói: “Đúng, ở
cùng một chỗ nhưng chưa chắc tư tưởng đã cùng một đẳng cấp. Hừ, tôi còn
khinh thường làm bạn với những kẻ tư tưởng chính trị thấp kém!”
Dứt lời, cô ta dằn mạnh bát cơm xuống bàn, ngẩng cao đầu quay người bỏ đi.
Lý Lệ tức đến đỏ hoe mắt. La Tùng thì xấu hổ vô cùng, không ngờ chỉ uống
ngụm nước mà cũng bị lôi ra nói này nọ. Biết thế anh ta thà đi bộ mấy bước
vào phòng lấy bình nước của mình cho xong.
Mọi người an ủi qua loa vài câu. Lý Lệ vẫn tủi thân, cúi đầu và cơm. Không khí
bữa ăn bị phá hỏng hoàn toàn.