Buổi tối mọi người ngồi ngoài sân hóng mát trò chuyện, nói về lý tưởng, về
tương lai mịt mờ. Nhóm La Tùng từ Kinh Đô đến, sau ba ngày lăn lộn dưới
ruộng, bầu máu nóng nhiệt huyết ban đầu đã nguội đi quá nửa. Nghe mấy
thanh niên trí thức cũ than thở, mặt ai cũng trầm xuống.
Tô Thanh Từ thấy không ai chú ý, lén lút chuồn ra ngoài. Trăng treo cao trên
ngọn cây, soi rõ con đường mòn. Trên sườn đồi sau điểm thanh niên trí thức,
một cô bé tết hai bím tóc đang phồng má nhai nhồm nhoàm như một con
chuột hamster ăn vụng.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tô Thanh Từ vừa gặm cổ vịt cay vừa suy tính cách dọn ra ở riêng. Cơm độn
khoai với rau dại ăn vài bữa còn được, chứ ngày nào cũng ăn thì ai chịu nổi?
Nông trường của cô không thiếu lương thực thịt thà. Nhưng sống cùng đám
người này, cô không thể tự dưng lôi con gà ra xào được. Muốn ăn đồ ngon lại
phải trốn chui trốn lủi trên sườn đồi thế này, bao giờ mới hết khổ đây?
Thời điểm này đất nước vẫn đang trong giai đoạn tái thiết sau chiến tranh và
bị cấm vận. Đời sống nhân dân còn rất lạc hậu. Ở cái thôn Cao Đường hẻo lánh
này tình hình càng tệ hơn. Đa phần mọi người vẫn đang lo ăn từng bữa.
Bốp ~ Tô Thanh Từ tự tát vào má phải một cái. Cảm nhận được dị vật mềm
nhũn trong tay, cô chán nản. Lại thêm một nốt muỗi đốt.
Sáng sớm mùa xuân còn vương hơi sương, Tô Thanh Từ dắt trâu đi vừa đi vừa
ngáp. Không biết trong đội có việc gì nhẹ hơn chăn trâu không nhỉ? Tuy chỉ là
đi theo trâu nhưng cũng phải đi sớm về muộn. Trước kia cô toàn ngủ đến trưa
trật mới dậy. Giờ cứ 5-6 giờ sáng đã phải bò dậy, thật sự không quen.
Tiếng hát du dương từ xa vọng lại. Tô Thanh Từ đứng trên sườn đồi nhìn xuống
ruộng đồng, nơi các xã viên đang hăng say làm việc. Phải nói là thời này tuy
gian khổ nhưng chỉ số hạnh phúc có lẽ là cao nhất. Mọi người dễ thỏa mãn, nụ
cười thuần phác. Không nợ tiền nhà, không nợ tiền xe. Quan trọng nhất là ai
cũng nghèo như nhau!
Dắt trâu ra sau đồi, thấy nó ngoan ngoãn gặm cỏ, Tô Thanh Từ ném dây thừng
đi, ngồi bệt xuống cỏ. Dùng ý niệm cảm nhận nông trường, cô hô theo thói
quen: “Vào trong”
Vèo ~
Tô Thanh Từ chỉ thấy trời đất quay cuồng, mở mắt ra đã thấy mình đang ở
trong căn biệt thự quen thuộc.
Trên tivi phòng khách vẫn là cái đồng hồ đếm ngược to đùng.
0 giờ 59 phút 55 giây. 0 giờ 59 phút 54 giây. ..
“Mình lại vào được rồi? Sao hôm qua không vào được mà hôm nay lại được?”
Tô Thanh Từ nhìn cái đồng hồ đếm ngược với vẻ khó hiểu, cô cảm giác chuyện
này có liên quan đến cái đồng hồ kia.
“Kệ đi!” Cô sợ lỡ đâu lại bị chặn cửa. Vội vàng chạy vào bếp, lôi hết thức ăn
trong tủ lạnh ra. Chạy ra trại chăn nuôi bắt hai con gà, một con vịt và hai con
cá. Cô định nấu sẵn nhiều món, để trong không gian, lúc nào muốn ăn thì lấy
ra. Mới ăn cơm độn khoai mấy bữa mà cô nhớ vị thịt heo quay quắt.
Cắm cơm, Tô Thanh Từ toàn tâm toàn ý lao vào sự nghiệp nấu nướng. Trời
đánh tránh bữa ăn. Người có thể một bữa không thịt nhưng không thể hai
bữa thiếu thịt.
Hai con cá, một con kho, một con hấp. Một con gà chặt nhỏ hầm canh. Một
con gà khác xào lăn với ớt xanh, được một nồi to đùng. Nghĩ đến biệt thự có
thể có chức năng giữ tươi ngưng đọng thời gian, cô chạy ra siêu thị khuân một
thùng hộp đựng dùng một lần về, chia thức ăn ra từng hộp.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-14-trau-cua-ba-dauhtml]
Nồi cơm điện đã nhảy nút, kêu tít tít. Nồi canh gà sôi lục bục tỏa hương thơm
ngát. Tô Thanh Từ nhanh tay chặt vịt làm món vịt nấu bia.
Tranh thủ lúc nấu, cô mang những hộp thức ăn đã đóng gói ra phòng khách.
Đúng lúc này, nhìn cái đồng hồ đếm ngược trên tivi, người cô cứng đờ. Dự cảm
chẳng lành ập đến.
0 giờ 0 phút 37 giây. 0 giờ 0 phút 36 giây.
Tiếng tim đập thình thịch rõ mồn một.
Cô lao vào bếp tắt bếp ga, rồi chạy ra phòng khách nhìn chằm chằm đồng hồ.
0 giờ 0 phút 5 giây. 0 giờ 0 phút 4 giây. .. 0 giờ 0 phút 0 giây.
Bùm ~
“Vãi ~”
Quả nhiên, khi đồng hồ về 0, Tô Thanh Từ lại cảm nhận được lực đẩy khổng lồ
hất văng cô ra ngoài. Cảm giác y hệt lần trước.
Cảnh vật lóe lên, cô đã nằm sấp trên bãi cỏ sau núi của đại đội Cao Đường với
tư thế “Hằng Nga lao xuống trăng”.
“Thì ra là thế. Mình hiểu rồi. Là do cái đồng hồ đếm ngược! Vậy là mỗi ngày
mình chỉ được ở trong nông trường 1 tiếng? Vào là đếm ngược, hết giờ là bị đá
ra?”
“Phù ~” Tô Thanh Từ thở hắt ra, kết quả này tốt hơn cô tưởng nhiều. Nhưng
hôm nay cô hết giờ rồi, không vào được nữa. Quy tắc cụ thể phải từ từ mày
mò. Ít nhất hôm nay thu hoạch cũng khá.
Tô Thanh Từ cười híp mắt, ngẩng đầu tìm con trâu của mình.
Nụ cười trên mặt cô tắt ngấm.
Chết tiệt ~
“Trâu của bà đâu rồi?”