Két ~
Nghe tiếng đẩy cửa, Tô Thanh Từ và Trần Tú Hương đồng thời nghển cổ nhìn ra
ngoài. Chỉ thấy Chu Tuệ Quyên gánh quần áo, chăn màn đã giặt sạch đi vào
phòng.
“Hai người đang nói chuyện gì thế? Ở ngoài cửa đã nghe tiếng hai người cười
rúc rích rồi”
Chu Tuệ Quyên đặt gánh xuống vai, nhìn đống đồ trong phòng ngạc nhiên hỏi:
“Thanh Từ, cậu mua đấy à? Mua nhiều thế này? Chắc tốn không ít tiền đâu
nhỉ?”
“Cũng tàm tạm thôi. Lương thực là tớ với Lý Lệ, La Tùng, Lư Lâm Bình hùn tiền
mua chung đấy”
Tô Thanh Từ vừa giải thích vừa dọn dẹp đồ đạc trên bàn: “Mấy thứ này cũng
chỉ là đồ dùng thường ngày thôi. Vốn dĩ nên mua từ sớm rồi, nhưng trong đội
bận vụ xuân, làm suốt không được nghỉ, nên cứ lần lữa mãi đến giờ”
Thấy Chu Tuệ Quyên và Trần Tú Hương cứ nhìn chằm chằm vào đồ đạc trên
tay mình, Tô Thanh Từ thấy hơi khó chịu. Thế là cô chia cho mỗi người hai cái
bánh quy hạt óc chó. Trần Tú Hương và Chu Tuệ Quyên khách sáo vài câu rồi
cũng nhận lấy, chẳng ngại ngần gì. Trong miệng thì vòng vo tam quốc hỏi dò
xem bố mẹ Tô Thanh Từ làm nghề gì, lương bao nhiêu bậc, mỗi tháng gửi cho
cô bao nhiêu tiền trợ cấp, hiện giờ cô tích được bao nhiêu phiếu. Tô Thanh Từ
vội vàng lảng sang chuyện bánh quy hạt óc chó.
Đang nói chuyện thì Trần Hải Anh đi vào. Thấy Trần Tú Hương và Chu Tuệ
Quyên đều đang ăn bánh, nghĩ đến việc hôm nay mấy thanh niên trí thức mới
đến đi lên trấn, cô ta lập tức hiểu bánh này là của Tô Thanh Từ. Cô ta ngẩng
cao đầu, đi ngang qua mặt mấy người, ngồi xuống giường mình, chờ Tô Thanh
Từ chủ động mời mình ăn bánh.
Không ngờ đợi một lúc lâu, Tô Thanh Từ cứ như không thấy cô ta, tự mình lôi
ra một tấm vải thô, bắt đầu quây rèm quanh giường mình. Thấy Tô Thanh Từ
không có ý định mời mình ăn bánh, Trần Hải Anh thẹn quá hóa giận. Cảm thấy
mình bị cô lập, bị bài xích. Cô ta cầm ấm nước đập mạnh xuống cái bàn cạnh
giường.
Trần Tú Hương giật mình run bắn, bánh trên tay suýt rơi. Cô và Chu Tuệ Quyên
nhìn nhau, cả hai đều thấy khó hiểu. Nhưng rất nhanh họ đã hiểu ra vấn đề.
Nghĩ đến sức chiến đấu “không có lý cũng cãi cho thành có lý” của Trần Hải
Anh, Chu Tuệ Quyên vội đứng dậy: “Ôi chao, tớ còn chưa phơi quần áo nữa”
“Tớ giúp cậu nhé” Trần Tú Hương vội vàng đi theo ra ngoài.
Ngoài phòng, Trần Tú Hương nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bên trong, thì
thầm với Chu Tuệ Quyên: “Cái cô Trần Hải Anh lúc nào cũng muốn người khác
bưng bê mình, chắc chắn sẽ tìm Tô Thanh Từ gây sự”
“Thích tìm thì tìm, miễn đừng tìm đến chỗ tớ là được”
“Cậu máu lạnh quá đấy, vừa rồi còn ăn bánh của người ta xong”
Chu Tuệ Quyên nhìn Trần Tú Hương đầy ẩn ý: “Thế cậu chạy theo ra đây làm
gì?”
Trần Tú Hương nghẹn lời, cúi đầu im thin thít.
Trong phòng, Trần Hải Anh nhìn Tô Thanh Từ quây rèm quanh giường, càng
nghĩ càng tức. Ở nông thôn, quần áo của các xã viên ai cũng đầy miếng vá.
Đám thanh niên trí thức các cô cũng chỉ khá hơn dân bản xứ một chút thôi.
Muốn may được một bộ quần áo mới là cực kỳ khó khăn. Lấy ví dụ như cô ta,
muốn gom đủ phiếu vải để may cái quần mà gom hai năm trời vẫn chưa đủ.
Thế mà Tô Thanh Từ lôi một phát ra cả tấm vải lớn như vậy, lại chỉ để làm rèm
che giường. Chỗ vải đó đủ để may hai bộ quần áo chứ ít gì. Tuy chỉ là loại vải
thô rẻ tiền nhất nhưng cũng khiến cô ta ghen tị đỏ mắt. Hơn nữa cô ta không
được mời ăn bánh, Trần Hải Anh tức đến nỗi ngực phập phồng kịch liệt.
Tô Thanh Từ liếc mắt nhìn sang giường Trần Hải Anh bên cạnh. Cô có cảm
giác đối phương sắp gây sự.
Quả nhiên, Trần Hải Anh đi ra ngoài một lát, khi quay lại thì tay cầm chổi, tay
bê nửa chậu nước. Tiếp theo cô ta bắt đầu vẩy nước quét nhà. Và rất “vô tình”
hắt nước lên tấm rèm giường treo dở của Tô Thanh Từ.
“Ôi trời ~ xin lỗi đồng chí Tô nhé, tôi không cố ý đâu, để tôi lau giúp cô”
Miệng Trần Hải Anh nói xin lỗi nhưng vẻ mặt thì hoàn toàn trái ngược. Giả vờ
muốn giúp lau rèm, nhưng cái chậu trên tay cô ta lại như không cầm chắc, đổ
ụp về phía giường Tô Thanh Từ.
Tô Thanh Từ nhanh mắt nhanh chân, khi cái chậu trên tay Trần Hải Anh
nghiêng về phía mình, cô tung một cước đá thẳng vào cái chậu. Trực tiếp đá
bay cả người lẫn chậu Trần Hải Anh ra ngoài.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-23-quan-tu-dong-thu-
khong-dong-khauhtml]
“Á ~ Con tiện nhân, mày dám ~”
Ào ~
Nửa chậu nước dội ướt sũng đầu Trần Hải Anh, cô ta trừng mắt nhìn Tô Thanh
Từ với vẻ mặt dữ tợn.
Tiếp theo đồng tử cô ta giãn ra. Chỉ thấy một nắm đấm trắng nõn đã dí sát
ngay trước mắt.
Bốp ~
Tô Thanh Từ đấm mạnh một cú vào nhân trung và mũi của Trần Hải Anh,
khiến đầu cô ta ngửa hẳn ra sau. Lúc này mới thu nắm đấm về, giả giọng
nũng nịu: “Chị Hải Anh ơi, xin lỗi nhé ~ Em hổng có cố ý đâu à ~”
Trần Hải Anh choáng váng mất ba giây mới dần tỉnh táo lại. Một dòng nước
ấm chảy từ mũi xuống nhân trung. Cô ta đưa tay quệt thử.
“Á ~ á á á á ~ Tiện nhân, tao muốn giếc mày”
Ngoài phòng, Trần Tú Hương thì thầm hỏi: “Cứ để họ đánh nhau thế à?
Chúng ta không vào can à?”
“Muốn vào thì cậu vào, tớ không vào đâu. Tô Thanh Từ nhìn thì nhu mì thế thôi
chứ ra tay tàn nhẫn lắm đấy. Hơn nữa tớ cũng không dây vào Trần Hải Anh
đâu, cô ta là con điên, vớ được ai cắn người đó”
Trong phòng, nhìn Trần Hải Anh vừa ôm sườn vừa khóc vừa chửi, Tô Thanh Từ
cũng rất khó hiểu. Người đàn bà này bị bệnh à? Hay ở nông thôn mấy năm nay
cô đơn quá nên muốn tìm cảm giác bị ngược đãi? Rõ ràng đánh không lại
mình mà cứ thích chủ động gây sự. Nghĩ mãi không ra.
Đến khi treo rèm xong xuôi thì các thanh niên trí thức cũ cũng đã về đông đủ.
“Đồng chí Tô Thanh Từ, mời cô qua đây một chút! Cô có thể giải thích chuyện
này là thế nào không?”
Ở phòng khách, Phùng Kiến Quân thấy Tô Thanh Từ đi ra, vẻ mặt nghiêm nghị
chỉ vào Trần Hải Anh đang ngồi nức nở bên cạnh.
“Chúng ta từ khắp nơi tụ họp về đây là cái duyên. Chúng ta cùng công tác,
cùng sinh hoạt, cùng lao động, cùng đoàn kết! Chúng ta phải quan tâm lẫn
nhau, giúp đỡ lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau. Đặc biệt là về mặt chính trị, phải
cùng nhau tiến bộ, thúc đẩy lẫn nhau. Tôi tuyệt đối không cho phép trong nội
bộ thanh niên trí thức xảy ra chia rẽ, bè phái, cô lập. Nếu ai phá hoại sự đoàn
kết này”
Tô Thanh Từ cắt ngang bài diễn văn thao thao bất tuyệt của Phùng Kiến Quân,
giọng điệu châm chọc mỉa mai ba phần, kỳ quặc bảy phần:
“Anh nâng quan điểm xong chưa? Chuyện thế nào cô ta chẳng kể với anh rồi,
còn cần tôi nói lại làm gì? Anh nói mấy lời sáo rỗng này có tác dụng quái gì
đâu? Không được gây chia rẽ, không được kéo bè kéo cánh, không được cô
lập. Chẳng phải mấy cái đó anh dung túng cho cô ta làm hết rồi sao?”
“Đồng chí Tô Thanh Từ, xin hãy chú ý giọng điệu của mình. Cô nói chuyện với
điểm trưởng kiểu gì thế hả?”
Lưu Quần Phúc cậy mình đến trước mấy năm, đập bàn đứng dậy. Lấy tư thế
của bậc tiền bối đi đến trước mặt Tô Thanh Từ quát lớn. Thấy Tô Thanh Từ
không nói gì, hắn càng cảm thấy mình oai phong lẫm liệt. Nhìn Tô Thanh Từ từ
trên xuống dưới: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn thì hiền
lành như một cô bé con mà sao lại”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“Á ~”
Lời Lưu Quần Phúc còn chưa dứt đã hét lên thảm thiết, cả người như con
diều đứt dây bay lên không trung, rơi bịch xuống đất cách đó hai mét.
Bịch một tiếng, cả điểm thanh niên trí thức im phăng phắc. Ngay cả Trần Hải
Anh đang nức nở cũng trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.