“Mấy người các cô các cậu này!”
“Vĩ nhân Mao Chủ tịch đã dạy rằng, thanh niên trí thức về nông thôn là để tiếp
thu sự tái giáo dục của bần nông và trung nông”
“Thế mà xem này?”
“Các người định giáo dục ngược lại bần nông và trung nông đấy à?”
“Bí thư Mã, tôi. tôi tôi, là cô ta, là tại cô ta”
Trần Hải Anh nghểnh cổ không phục, chỉ tay vào Tô Thanh Từ định nói gì đó
thì đã bị Bí thư Mã cắt ngang.
“Còn cô nữa, nhìn qua là biết không phải dạng vừa, nhìn là biết cái ngữ hay gây
sự”
“Đã vào đến đây rồi mà còn không chịu an phận!”
“Lại còn cô cô cô, cô cô cô nữa ~”
“Cười cái gì mà cười, còn cô nữa, cô tên là gì, cô tên gì hả?”
Tô Thanh Từ vẻ mặt vô tội chỉ vào chính mình: “Tôi á? Tôi tên là Tô Thanh Từ!”
Bí thư Mã sững người: “Tô Thanh Từ?”
Ông như nhớ ra điều gì đó, giọng điệu thay đổi một trăm tám mươi độ, quay
sang mắng Trần Hải Anh: “Cô nhìn Tô Thanh Từ nhà người ta xem, nhìn là biết
người thành thật”
“Người ta hiền lành như thế, bước vào đây nói cũng chẳng dám nói to, cả người
cộng lại chưa được 70 cân, người ta mà bắt nạt được cô á?”
“Còn cậu nữa, Phùng Kiến Quân”
“Cậu là thanh niên trí thức cũ đã ở đây 6 năm, lại được mọi người bầu làm
điểm trưởng, cậu càng phải làm gương tốt chứ!”
“Giác ngộ tư tưởng càng phải cao hơn người bình thường!”
“Cậu tự nhìn lại mình xem, còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Lại còn đánh nhau với nữ thanh niên trí thức, thật quá quắt”
“Quả thực là hồ đồ!!!!”
“Tôi thấy các người ngày thường rảnh rỗi quá, lao động chưa đủ mệt chứ gì!”
Bí thư Mã không tha cho ai, gõ đầu từng người một.
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Người nào thái độ nhận sai tốt thì giơ cao đánh khẽ, thái độ kém một chút
thì mắng cho tơi bời.
Điều khiến Tô Thanh Từ hơi khó hiểu là ông ấy dường như cố tình lờ cô đi,
không nhắc đến tên cô dù chỉ một câu.
Lưu Quần Phúc và Phùng Kiến Quân nhìn nhau, quả nhiên không sai dự đoán
của bọn họ, vẫn là cái kịch bản cũ rích ấy.
“Dạ, Bí thư Mã, chú bớt giận ạ!”
“Chú đừng chấp nhặt bọn cháu, bọn cháu biết sai rồi. Luận về tuổi tác, chú là
bậc cha chú, bọn cháu đều nên gọi chú một tiếng chú”
“Có phải không mọi người, mau gọi chú đi nào!”
“Chú ạ ~”
“Chú Mã ~”
“Chú Mã ơi ~”
Gương mặt Bí thư Mã giãn ra trong tiếng gọi “chú” ngọt xớt của đám thanh
niên.
“Hừ ~, tôi mà có lũ cháu chắt hay gây chuyện như các người, chắc tôi tổn thọ
mất mấy năm!”
Mọi người ở điểm thanh niên trí thức cũng chẳng phải kẻ ngốc, đến nước này
thì dù là Trần Hải Anh có ngốc nghếch đến đâu cũng nhìn ra ý của Bí thư Mã.
Mọi người lập tức tâng bốc không ngớt, khen Bí thư Mã lên tận mây xanh, sau
đó bồi thêm vài câu khẩu hiệu tự kiểm điểm bản thân.
Cuối cùng cũng vuốt xuôi được cơn giận của Bí thư Mã.
“Được rồi được rồi, tất cả đứng nghiêm, ở đây tự kiểm điểm cho kỹ vào”
“Còn Tô Thanh Từ, cô. cô đi theo tôi ra ngoài này”
Tô Thanh Từ giật thót, đây là muốn tính sổ riêng với mình sao?
Không chỉ Tô Thanh Từ nghĩ vậy, mà tất cả mọi người đang ngồi đó đều nghĩ
thế.
Dù sao thì trận đánh nhau này nổ ra, công lao của Tô Thanh Từ có thể nói là
lớn nhất.
Trần Hải Anh nhìn Tô Thanh Từ với vẻ đắc ý. Còn nhóm Lý Lệ, La Tùng thì ném
cho cô ánh mắt lo lắng.
Tô Thanh Từ nơm nớp lo sợ đi theo Bí thư Mã vào văn phòng riêng.
“Đừng căng thẳng quá, lại đây, lại đây ngồi xuống”
Bí thư Mã chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho Tô Thanh Từ ngồi.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-25-co-co-quen-hoang-
nhat-khonghtml]
“Hì hì, Bí thư Mã, ngồi thì thôi cháu không ngồi đâu ạ, chú có chỉ thị gì cháu xin
đứng nghe”
Thái độ nhận sai của Tô Thanh Từ cực kỳ tốt.
Bí thư Mã cười khẽ một tiếng: “Giờ biết sợ rồi à?”
“Có quen Hoàng Nhất ở Cục Công an huyện không?”
Tô Thanh Từ ngẩn người. Hoàng Nhất? Là con trai người đồng đội mà ông nội
từng kể sao?
“À, ý chú là chú Hoàng ạ?”
“Cháu có quen, cháu quen chứ ạ, đó là con trai của ông Hoàng nhà cháu”
“Thân lắm ạ. Sao thế, Bí thư Mã cũng quen chú Hoàng nhà cháu ạ?”
Bí thư Mã, một người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng không khỏi
thầm khen da mặt Tô Thanh Từ thật dày.
“Ừ, cũng giống cô, thân lắm, cậu ấy là em vợ tôi”
“Nếu tôi đoán không lầm, thì ‘ông Hoàng’ trong miệng cô chính là bố vợ tôi”
“Mấy hôm trước, em vợ tôi có tìm tôi, hỏi thăm xem ở công xã Đào Hoa có ai
tên là Tô Thanh Từ không”
“Cậu ấy nhờ tôi để ý giúp, nếu cô có dịp lên huyện Phong thì mời cô đến nhà
cậu ấy chơi đấy”
Chuyện nhà bố vợ, Bí thư Mã ít nhiều cũng biết chút đỉnh.
Ông và vợ là Hoàng Diễm Phân quen biết nhau từ nhỏ, biết có một quý nhân ở
Kinh Đô vẫn luôn giúp đỡ nhà họ Hoàng. Nếu không, chỉ dựa vào thân thể tàn
tạ của bố vợ ông, sao có thể nuôi lớn ba đứa con.
Nghĩ đến vẻ mặt biết ơn và kính trọng của vợ mỗi khi nhắc đến “chú Tô”, giọng
điệu Bí thư Mã không khỏi ôn hòa hơn vài phần.
Tô Thanh Từ không ngờ mình còn chưa kịp đi “ôm đùi”, thì cái đùi to này đã tự
dâng đến tận cửa.
Đã người ta chủ động nói rõ mối quan hệ này, thì cô cũng chẳng khách sáo
nữa.
Lập tức một câu “chú Mã”, hai câu “chú Mã”, da mặt dày gọi nghe cực kỳ thân
thiết.
Đương nhiên, cuối cùng vụ đánh nhau này cũng được xử lý theo kiểu “giơ cao
đánh khẽ”.
Mọi người đứng ở văn phòng bí thư cả buổi chiều, sau khi kiểm điểm sâu sắc
lỗi lầm của bản thân thì được thả về.
Ra khỏi cửa, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Thanh Từ, cậu không sao chứ?”
“Bí thư tìm cậu làm gì thế?”
Lý Lệ khoác tay Tô Thanh Từ, quan tâm hỏi han.
“Yên tâm đi, không sao đâu”
“Hôm nay tớ mới biết, hóa ra Bí thư Mã là anh rể của chú tớ”
“Thế nên ở trong văn phòng chú ấy nhận ra tớ, sợ tớ bị bắt nạt nên hỏi thăm
chút thôi”
Tô Thanh Từ cố ý nói to, ánh mắt đầy ẩn ý liếc nhìn Trần Hải Anh: “Bảo tớ là,
sau này ai mà dám bắt nạt tớ nữa thì cứ đi tìm chú ấy, chú ấy sẽ làm chủ cho
tớ!”
Nhóm Lý Lệ nghe xong, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng.
“Tốt quá rồi Thanh Từ”
“Tớ xem sau này còn kẻ nào dám bắt nạt chúng ta nữa”
“Hừ ~”
La Tùng và Lư Lâm Bình hừ lạnh một tiếng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, giống
như những chú gà trống thắng trận, hùng dũng oai vệ đi ngang qua mặt nhóm
Phùng Kiến Quân.
Phùng Kiến Quân trầm ngâm nhìn về phía văn phòng bí thư sau lưng, ánh mắt
đen tối khó lường.
Buổi tối, việc tách nhóm ăn riêng diễn ra vô cùng thuận lợi, các thanh niên trí
thức cũ không có bất kỳ dị nghị nào. Chỉ có Trần Tú Hương và Chu Tuệ Quyên
nói vài câu giữ lại khách sáo khô khan.
Lưu Quần Phúc thì càng mong được ăn riêng với đám người mới. Hôm nay hắn
đã được chứng kiến sức chiến đấu của Tô Thanh Từ, đến điểm trưởng mà cô ta
còn đè ra đánh được. Hắn sợ ăn chung, lỡ trên bàn cơm Trần Hải Anh lại giở
chứng tìm chết, lúc đó nói không chừng nồi niêu cũng bay vèo vèo.
Từ lúc ở văn phòng bí thư về, ánh mắt Phùng Kiến Quân nhìn Tô Thanh Từ
ngày càng nhiều hơn.
Phải công nhận, Tô Thanh Từ lúc yên tĩnh và lúc nổi điên đánh người khác
nhau một trời một vực. Tuy chưa trổ mã hoàn toàn, nhưng đã có thể thấy được
nét phong hoa tuyệt đại sau này.
Đích thị là tĩnh lặng như nữ thần, động thủ như thỏ điên.
Nghĩ đến khát vọng và lý tưởng ấp ủ nhiều năm, Phùng Kiến Quân thầm hạ
quyết tâm.
Khi ánh mắt hắn lần nữa dừng lại trên người Tô Thanh Từ, thế mà lại mang
theo vài phần nóng bỏng.
Tô Thanh Từ như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt
ghê tởm của Phùng Kiến Quân.
Cô lập tức lườm hắn cháy mắt, thầm mắng một tiếng “đồ bệnh hoạn”.