Khoảnh khắc càng căng thẳng, Ninh Tịch Nguyệt càng bình tĩnh. Bản năng rèn
luyện từ nhỏ trong trại trẻ mồ côi trỗi dậy. Chân cô tự giác di chuyển né tránh,
ngón tay ấn nhanh lên viên gạch kích hoạt chế độ, tay nắm chặt vũ khí.
Cả người cô chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Ngay khi người phụ nữ kia lao tới, con dao sắp chạm vào mặt cô, Ninh Tịch
Nguyệt mặt không biến sắc giơ gạch lên, nhanh – chuẩn – độc đập bay con
dao.
Sau đó, cô nhanh chóng “tiếp đãi” lên người mụ ta: một phát vào cánh tay, một
phát vào đầu, đập xuống không thương tiếc. Ninh Tịch Nguyệt cứ tưởng tượng
mình đang đập dưa hấu, dù sao đã cài đặt lực đạo rồi, cứ yên tâm mà quất.
Người phụ nữ kia không còn chút sức lực chống cự.
Tiếc là mụ ta ra trận khí thế bao nhiêu thì kết quả lại “hẻo” bấy nhiêu, không
chịu đòn nổi. Trong người còn món đồ gì chưa kịp móc ra thì đã “Game Over”.
Cô mới đập hai cái mụ đã như cá mắc cạn, mắt trợn trắng, sùi bọt mép.
Thấy người sắp ngã, Ninh Tịch Nguyệt nhanh chóng tránh ra để khỏi bị đè
trúng.
Chỉ trong một pha đối mặt, người phụ nữ định bắt Ninh Tịch Nguyệt làm con
tin đã đổ rầm xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Muốn chơi cô à? Hỏi viên gạch của cô có đồng ý không đã. Gạch: “Cứ việc
nhào vô!” Rõ ràng là gạch không đồng ý rồi.
Lần này Ninh Tịch Nguyệt cài đặt lực đạo không nhẹ như lúc đánh Trương
Xa. Cô chỉ chừa cho mụ ta một hơi thở. Nếu không phải sợ rắc rối thì cô đã
chẳng chừa lại hơi nào. Muốn lấy mạng cô thì phải chuẩn bị tâm lý trả giá
bằng mạng sống.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong vài giây.
Ninh Tịch Nguyệt nhìn người đàn ông mặt đen như Diêm Vương từ đâu chạy
bay tới, rồi nhìn khung cảnh im phăng phắc xung quanh. Cô chớp mắt, chân
tượng trưng run lẩy bẩy vài cái, cả người cũng run lên, tay run rẩy dựa vào
vách tường, giọng nói sợ hãi:
“Đồng chí. bảo vệ. có thể. đỡ tôi một chút không. tôi. tôi sợ quá ~”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Hiện trường tĩnh lặng như được ấn nút phát trở lại, ồn ào hẳn lên. Mọi người
nhìn con dao gãy làm đôi dưới đất rồi nhìn người nằm bất động, tiếng hít khí
lạnh vang lên không ngớt. Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Ninh Tịch
Nguyệt: kinh ngạc, khâm phục, hoặc cảm thấy cô gái này quá “hổ báo”.
Ninh Tịch Nguyệt mặc kệ, mạng nhỏ quan trọng nhất. Giờ cô phải diễn tròn vai
một người qua đường vô tội bị dọa sợ chết khiếp.
Đồng chí “Diêm Vương mặt đen” nhìn Ninh Tịch Nguyệt, trong mắt hiện lên tia
tán thưởng, ra hiệu cho một nữ tiếp viên đỡ cô ngồi xuống ghế.
Trần Diệp Sơ vốn đang đi tìm Ninh Tịch Nguyệt hốt hoảng chạy tới: “Tịch
Nguyệt, không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bị dọa chút thôi, đừng lo, có các đồng chí công an bảo vệ
chúng ta rồi” Ninh Tịch Nguyệt nở nụ cười méo xệch, ngón tay vẫn không quên
run rẩy.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-15-gach-cu-viec-nhao-vohtml]
“Không sao là tốt rồi” Trần Diệp Sơ thở phào, đứng bên cạnh Ninh Tịch
Nguyệt. Với Tri Ngộ cũng đứng phía sau lo lắng nhìn sang.
Tàu đã đến trạm nhưng không ai lên xuống ở cửa này. Hai gã đàn ông kia đã bị
cảnh sát áp giải đi mất. Còn người phụ nữ nằm dưới đất được hai đồng chí
công an kiểm tra, xác nhận chỉ hôn mê rồi gật đầu với “Diêm Vương mặt đen”,
sau đó lôi xềnh xệch xuống tàu như bao tải, không chút thương hương tiếc
ngọc.
Rõ ràng mụ ta là đồng bọn của hai tên kia, định bắt cóc cô vì biết mình không
thoát được.
Xử lý xong xuôi, Ninh Tịch Nguyệt biết đến lượt mình. Vụ này không đơn giản
là trộm cắp.
Đúng như dự đoán, “Diêm Vương mặt đen” bước tới.
Hai tiếp viên đi đến, thân thiết nhưng không dung từ chối: “Đồng chí, thật xin
lỗi đã để cô bị hoảng sợ. Để biểu thị sự xin lỗi, chúng tôi đặc biệt nâng cấp chỗ
ngồi của cô lên toa giường nằm mềm. Cô yên tâm, mọi chi phí chúng tôi chịu”
Cầu được ước thấy! Được ở phòng giường nằm của lãnh đạo miễn phí, quá
tuyệt.
“Cảm ơn, hành lý của tôi còn ở kia, tôi đi lấy được không?” Quan trọng là cô
còn chưa điểm danh, mấy “địa điểm di động” kia vẫn đang chờ cô.
“Diêm Vương mặt đen” lạnh lùng phun ra hai chữ: “Dẫn đường”
Ninh Tịch Nguyệt cảm giác Trần Diệp Sơ đang đỡ mình cũng rùng mình một
cái. Cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, thầm oán: Đồng chí này định hù
chết ai vậy, giọng lạnh như băng, may mà bà đây không phải loại yếu tim.
Đương nhiên, lúc cần hèn thì vẫn phải hèn. Ninh Tịch Nguyệt ngoan ngoãn đi
trước dẫn đường, tay xách viên gạch, được Trần Diệp Sơ dìu về chỗ ngồi.
Tàu lại chuyển bánh. Về đến chỗ ngồi, đôi nam nữ hàng trước tò mò nhìn cô rồi
gật đầu thân thiện. Lưu Dao cũng đứng dậy hỏi han, ánh mắt đầy sùng bái, còn
lén sờ viên gạch trên tay cô.
Ninh Tịch Nguyệt cười nói không sao, trong lòng lại đang tính toán góc chụp
ảnh. Khi Với Tri Ngộ đi tới, cô thấy góc độ hoàn hảo.
“Điểm danh!” Ninh Tịch Nguyệt hét lớn trong lòng: “Thống Tử, mau chụp ảnh,
đừng bỏ lỡ!”
“Tinh! Điểm danh tại địa điểm ẩn thành công, nhận được một Túi quà bí ẩn”
Ninh Tịch Nguyệt chỉ muốn cười to ba tiếng. Túi quà của Thống Tử chưa bao
giờ làm cô thất vọng. Nhưng trước bao người, cô không dám biểu lộ gì, nhất là
khi sau lưng còn có “giám sát viên” mặt sắt.
Cô quyết đoán lôi hành lý ra, chỉ lên giá để đồ trên cao, nhìn người bên cạnh
thẹn thùng nói: “Đồng chí, phiền anh lấy giúp cái vali kia với, cũng là của tôi
đấy ạ”