Hành lý của Ninh Tịch Nguyệt được đồng chí phía sau tiếp nhận hết, cô chỉ
cần đeo cái túi vải nhỏ và cầm viên gạch “thương hiệu” là xong. Chào tạm biệt
mấy người bạn mới quen, cô hớn hở ôm chăn đi theo đồng chí mặt đen về phía
toa giường nằm mơ ước.
“Đồng chí, đến rồi, giường này là của cô” Tiếp viên chỉ vào giường phía dưới
bên phải, mỉm cười.
“Cảm ơn” Ninh Tịch Nguyệt gật đầu, bước vào quan sát. Phòng giường nằm
mềm của lãnh đạo đúng là không tồi, yên tĩnh, an toàn, quan trọng nhất là cô
được bao trọn phòng. Bạch phiêu (dùng chùa) đúng là sướng.
Cô quay lại cảm ơn đồng chí mặt đen đang xách hành lý giúp mình: “Đồng chí
cứ để dưới đất là được rồi, phiền anh quá, cảm ơn nhé”
Nhưng đồng chí mặt đen không nghe, xếp gọn gàng hành lý lên giá rồi quay lại
nhìn cô nghiêm túc: “Lát nữa cần lấy lời khai của cô, mong cô phối hợp”
“Đương nhiên rồi, nên làm mà” Ninh Tịch Nguyệt gật đầu liên tục.
“Không cần căng thẳng, hỏi gì đáp nấy, đúng sự thật là được”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Không ngờ còn được an ủi, dù mặt anh ta vẫn lạnh tanh.
Tiếp theo là màn lấy lời khai đầu đời của Ninh Tịch Nguyệt. Hai đồng chí công
an hỏi, còn đồng chí họ Quý mặt đen ngồi bên cạnh nghe, tạo áp lực cực lớn
khiến hai công an kia cũng phải e dè. Ninh Tịch Nguyệt coi anh ta như không
khí, tập trung trả lời.
Đến câu hỏi cuối cùng: Tại sao lại mang theo gạch bên người? Ninh Tịch
Nguyệt bắt đầu tuôn một tràng “nỗi oan Thị Mầu” nhưng thực chất là kể khổ và
khẳng định sự trong sạch, xui xẻo của mình.
“Đồng chí xem vết sẹo trên trán tôi này. Số tôi xui tận mạng, mấy hôm trước bị
người ta lừa gạt, ngã vỡ đầu suýt chết. Mẹ tôi lo quá nên bắt tôi mang theo
viên gạch kê chân bàn ở nhà để phòng thân. Không ngờ dùng tới thật. Đi vệ
sinh cũng gặp chuyện, may mà nhờ mẹ tôi và viên gạch nên tôi mới thoát
chết. Các đồng chí nói xem có phải không?”
Câu chuyện bi đát cộng với diễn xuất chân thành của cô khiến các đồng chí
ghi chép cũng phải động lòng.
Đồng chí Quý ngồi bên cạnh khóe môi hơi nhếch lên, nhưng vẫn im lặng.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-16-the-nay-co-tinh-la-lap-cong-
khonghtml]
Thấy tình hình thuận lợi, Ninh Tịch Nguyệt chuyển chủ đề:
“Đồng chí, tôi nghe nói mụ kia cùng bọn với hai tên trộm. Tôi thế này có tính là
lập công không? Tôi không ngại nguy hiểm vật lộn với tội phạm, bảo vệ tài sản
và tính mạng nhân dân, giúp các anh bắt kẻ xấu. Có tính là người tốt việc tốt
không ạ?”
Cô làm bộ ngượng ngùng rồi lấy hết can đảm nói lớn:
“Đồng chí, liệu tôi có thể nhận được một tờ giấy khen hoặc thư khen ngợi để cổ
vũ tinh thần không? Để khuyến khích mọi người dũng cảm làm việc tốt, học
tập gương đồng chí Lôi Phong?”
“Tốt, nói hay lắm” Một đồng chí cảnh sát lớn tuổi bước vào cười nói: “Tiểu
đồng chí yên tâm, nhất định sẽ có giấy khen và thư khen ngợi. Cháu để lại địa
chỉ, chúng tôi sẽ gửi về tận nơi. Đất nước rất cần những thanh niên có giác
ngộ như cháu”
“Cảm ơn các chú công an” Ninh Tịch Nguyệt đứng dậy cúi đầu cảm ơn, rồi
ngại ngùng nói: “Nhưng cháu là thanh niên trí thức xuống nông thôn, chỉ biết
về huyện Bình Phục chứ chưa biết phân về đâu”
“Không sao, Tiểu Quý cũng đi huyện Bình Phục. Giấy khen sẽ được gửi về tận
quê cháu, còn chuyến đi này Tiểu Quý sẽ bảo vệ an toàn cho cháu, đề phòng
có cá lọt lưới”
Đồng chí lớn tuổi nhìn Ninh Tịch Nguyệt mà nhớ đến con gái mình cũng đi xa,
nên rất muốn chiếu cố cô bé thông minh này.
“Cảm ơn, quá cảm ơn các chú, cảm ơn đồng chí Quý” Ninh Tịch Nguyệt cúi đầu
cảm kích thực lòng. Tờ giấy khen và thư khen ngợi gửi về tận đội sản xuất
chính là bùa hộ mệnh của cô, để đám cán bộ thôn không dám chèn ép. Ở nơi
núi cao hoàng đế xa, lòng người khó lường, cô phải tự lo cho mình.
“Không có gì, nhiệm vụ của chúng tôi mà” Đồng chí lớn tuổi phất tay rồi dặn
dò Quý Diễn Minh: “Tiểu Quý, giao người cho cậu, nhớ bảo vệ tiểu đồng chí an
toàn đến nơi”
Đồng chí Quý đứng nghiêm chào: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Lấy lời khai xong, mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Ninh Tịch Nguyệt và
Quý Diễn Minh.