Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 25: Mùng chống muỗi



Lời chào không thành tiếng cùng nụ cười đầy ẩn ý của Ninh Tịch Nguyệt khiến

Ninh Miên Miên im bặt, đứng ngây ra đó, vẻ mặt phức tạp không biết đang

nghĩ gì.

Chán thật, cô còn chưa làm gì mà đã sợ thế rồi. Gan thỏ đế nhưng cái nết bạch

liên hoa vẫn không đổi.

Nam thanh niên trí thức Ngô Chí Cương đứng trước Ninh Miên Miên thấy người

thương gặp cô gái lạ thì đứng sững lại, bèn tò mò hỏi: “Miên Miên, hai người

quen nhau à?”

Ninh Miên Miên nhìn Ngô Chí Cương với vẻ mặt ủy khuất, muốn nói lại thôi.

Thấy biểu cảm đó, Ngô Chí Cương sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt đầy xót xa đẩy

Ninh Miên Miên ra sau lưng mình, nhìn Ninh Tịch Nguyệt với ánh mắt đầy ghét

bỏ: “Cô chính là cô em họ của Miên Miên?”

Ninh Tịch Nguyệt nhướng mày. Xem ra Ninh Miên Miên ở đây đã rêu rao không

ít về cô rồi. Tốt lắm, lại có trò vui để chơi.

Nhưng giờ ăn cơm quan trọng hơn. Tên này nhìn là biết loại “liếm cẩu” số 2

giống Trương Xa, Ninh Tịch Nguyệt chẳng thèm chấp. Bụng đang đói meo, cô

trợn mắt lườm hắn một cái rồi bưng đồ ăn đi thẳng đặt lên bàn.

Theo ngay sau là Trần Diệp Sơ bưng hai bát cơm. Thấy hai người ở cửa, tay cô

khẽ run lên, vẻ mặt lạnh nhạt, bình tĩnh đi đến ngồi đối diện Ninh Tịch Nguyệt

và bắt đầu ăn.

Một nữ thanh niên trí thức ngồi đầu bàn dằn mạnh đôi đũa xuống:

“Các người có ăn cơm không thì bảo, đứng đó làm gì? Đừng có để bọn tôi ăn

xong lại đi rêu rao là không phần cơm. Ngày nào cũng bắt mọi người chờ cơm,

làm bộ làm tịch ủy khuất cho ai xem? Ở đây chẳng ai bắt nạt các người cả. Lần

sau còn đến muộn thì hai người tự tách ra mà nấu, ai nợ nần gì các người đâu”

Ninh Miên Miên giận mà không dám nói, vội vàng ngồi xuống, bộ dạng chực

khóc, nhưng tuyệt nhiên không rơi giọt nước mắt nào.

“Vương Phượng Lan, cô”

Ngô Chí Cương định hùng hổ bật lại, tách thì tách, nhưng nghĩ lại cảnh hai

người tự nấu chưa chắc đã sướng như bây giờ nên đành nuốt cục tức xuống.

“Tôi làm sao? Có bản lĩnh thì anh dẫn Ninh Miên Miên ra ở riêng đi, không có

bản lĩnh thì ngậm miệng lại”

Ninh Tịch Nguyệt và một miếng cơm, liếc nhìn đồng chí Vương Phượng Lan

ngồi đối diện. Cái tính cách một lời không hợp là “bật” tanh tách này rất hợp

khẩu vị của cô, nhất là lại bật cái loại bạch liên hoa như Ninh Miên Miên thì

càng thích.

Xem ra Ninh Miên Miên ở đây cũng chẳng được lòng người lắm, chắc chỉ có

mấy gã đàn ông mất não mới ưa nổi.

“Được rồi, mỗi người bớt một câu đi, ăn cơm thôi, làm cả buổi đói lắm rồi”

Triệu Kiến Thiết lên tiếng can ngăn.

Ngô Quế Phương cũng thêm vào: “Hai người lần sau đừng để mọi người phải

chờ nữa”

Hai người họ là những người có thâm niên nhất ở đây nên mọi người đều nể

mặt. Vương Phượng Lan im lặng, ngừng bắn phá, căn phòng cuối cùng cũng

yên tĩnh để ăn cơm.

Ninh Tịch Nguyệt và Trần Diệp Sơ như người ngoài cuộc, lặng lẽ ăn phần cơm

của mình.

Sau màn kịch vừa rồi, không khí trên bàn ăn kỳ quặc vô cùng, trầm lắng, chẳng

ai nói câu nào, chỉ nghe tiếng bát đũa va chạm.

Lúc ăn cơm, cái vẻ yếu đuối của Ninh Miên Miên biến đâu mất sạch, động tác

nhanh thoăn thoắt, gắp thức ăn nhanh – chuẩn – độc, không trượt phát nào.

Đặc biệt là trong đĩa rau chỉ có ba miếng thịt mỡ, một mình ả ta đã gắp được

hai miếng.

Vương Phượng Lan trừng mắt lườm ả mấy cái. Trước khi ăn thì lề mề, lúc ăn thì

nhanh hơn ai hết, ăn cũng nhiều hơn ai hết. Vương Phượng Lan cũng tăng tốc,

không thể để con tiện nhân này chiếm hết phần ngon.

Ninh Tịch Nguyệt ăn xong dọn bát đũa, thấy tay gắp thức ăn của bàn bên cạnh

múa nhanh như tàn ảnh mà kinh hãi. Cảnh này còn khốc liệt hơn hồi cô tranh

ăn ở trại trẻ mồ côi, cô tự thấy tay mình không nhanh bằng.

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-25-mung-chong-muoihtml]

Ninh Tịch Nguyệt quyết định không góp gạo thổi cơm chung, tự nấu vẫn hơn.

Hôm nào đó đi mua cái bếp lò nhỏ và ít nồi niêu về dùng cho tiện. Cô không

muốn chen chúc dùng bếp chung, càng không muốn ăn chung nồi với Ninh

Miên Miên, ghê chết đi được.

Rửa bát xong về phòng, Ninh Tịch Nguyệt thấy Trần Diệp Sơ không biết kiếm

đâu ra mấy thanh tre dựng một cái khung trên nửa giường của mình, rồi lấy ra

một tấm vải cũ chắp vá thủ công. Tấm vải này được ghép từ nhiều mảnh vải cũ

nhỏ, đường may hơi thô.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh

Nhìn qua có vẻ như cô ấy đang làm mùng?

Quả nhiên, Trần Diệp Sơ chỉnh lại tấm vải, tìm một đầu rồi bắt đầu buộc các

dải vải đã may sẵn vào khung, buộc bốn góc trước rồi đến các chỗ khác, phần

vải thừa bên dưới nhét xuống chiếu.

Năm phút sau, một chiếc mùng kín mít hiện ra trước mắt Ninh Tịch Nguyệt,

che kín hoàn toàn chỗ ngủ của Trần Diệp Sơ.

Trần Diệp Sơ làm gì bên trong cô hoàn toàn không thấy. Thậm chí Trần Diệp

Sơ còn bật đèn pin thử bên trong, Ninh Tịch Nguyệt thấy không lọt chút ánh

sáng nào ra ngoài. Quả là không gian riêng tư tuyệt mật.

Tuyệt vời!

Ninh Tịch Nguyệt trố mắt, giơ ngón cái với Trần Diệp Sơ: “Diệp Sơ, cậu nghĩ

chu đáo thật đấy, quá đỉnh luôn”

“Cái này là bà ngoại làm cho mình đấy” Trần Diệp Sơ cười hiền: “Tịch Nguyệt,

mình khuyên cậu cũng nên làm một cái mùng. Trong núi nhiều muỗi lắm, viện

thanh niên trí thức lại gần rừng, tối muỗi nhiều không ngủ được đâu”

“Ừ, mình cũng thấy cần thiết, để mình nghĩ cách làm một cái”

Ninh Tịch Nguyệt gật đầu, chuyện cái mùng phải đưa vào lịch trình ngay. Nó

vừa chống muỗi vừa đảm bảo sự riêng tư, sao cô không nghĩ ra nhỉ. Chắc tại

lúc trước chỉ mải mê nghĩ đến chuyện điểm danh.

Nữ chính sống lại một đời quả nhiên kinh nghiệm đầy mình, cô phải quan sát

học hỏi Trần Diệp Sơ nhiều hơn. Ninh Tịch Nguyệt vừa dọn hành lý vừa nghĩ.

“Ủa, cái gì đây?” Ninh Tịch Nguyệt lôi từ trong vali mẹ chuẩn bị ra một tấm vải

dày dặn, thầm nghĩ có phải mẹ chuẩn bị cho cô không.

Cô mở ra xem, cười nói: “Xem ra mình không cần nghĩ cách nữa rồi, mẹ mình

cũng làm cho mình một cái này”

Cái mùng này tuy cũng là vải vụn chắp vá nhưng toàn là vải mới, đường may

tinh tế. Nhìn là biết Vân Tú Lan dùng vải vụn thừa ở xưởng dệt may bằng máy.

“Mẹ cậu thương cậu thật đấy, thích thật” Ánh mắt Trần Diệp Sơ thoáng chút

ngưỡng mộ. Nếu mẹ cô còn sống chắc chắn cũng sẽ làm cho cô.

“Ừ, nhà mình ai cũng chiều mình hết” Ninh Tịch Nguyệt gật đầu, cười hạnh

phúc: “Để mình mắc mùng lên đã”

Trần Diệp Sơ chỉ vào đống thanh tre bên cạnh: “Mình vừa chặt tre vẫn còn thừa

đấy, cậu lấy mà dùng”

“Cảm ơn cậu, Diệp Sơ”

Ninh Tịch Nguyệt cảm kích cười với Trần Diệp Sơ, rồi bắt chước cô ấy dựng

khung. Trần Diệp Sơ vừa dọn đồ vừa để ý hướng dẫn Ninh Tịch Nguyệt, thỉnh

thoảng chỉ điểm vài chỗ. Khung tre nhanh chóng được dựng xong.

Trần Diệp Sơ còn giúp cô mắc mùng lên.

“Đại công cáo thành!” Ninh Tịch Nguyệt phủi tay, hài lòng nhìn chiếc giường,

trong lòng thầm cảm ơn mẹ chu đáo.

“Tịch Nguyệt, Diệp Sơ, hai cậu đang làm gì thế?” Lưu Dao hớn hở chạy vào gõ

cửa: “Chị Quế Phương tổ chức tiệc chào mừng đơn giản cho thanh niên trí thức

mới, bảo chúng ta 7 giờ rưỡi ra nhà ăn để mọi người làm quen nhau”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.