“Xem ra mọi người đều đã nghe danh tôi rồi nhỉ, ngại quá” Ninh Tịch Nguyệt
nhìn quanh một lượt, mặt không hề đỏ, môi vẫn giữ nụ cười nhạt.
“Đúng lúc lắm, tôi cũng muốn nghe xem trong mắt mọi người, hay nói đúng
hơn là qua lời kể của Ninh Miên Miên, tôi là người như thế nào. Dù sao thì
trước khi xuống nông thôn, tôi đã đòi lại được tiền Ninh Miên Miên nợ và cạch
mặt cô ta rồi. Vì cuộc sống tập thể hòa bình sau này, mọi người có gì muốn
nói, muốn hỏi, hay tò mò về chuyện giữa tôi và Ninh Miên Miên thì cứ nói
thẳng, không cần e ngại, tôi biết gì sẽ nói hết”
Dừng một chút, cô chống hai tay lên bàn, nhìn xuống Ninh Miên Miên, nói từng
chữ một: “Đương nhiên, chỗ nào tôi nói sai thì hoan nghênh đối chất” Đối chất
cho cô cứng họng lòi mặt chuột ra mới thôi.
Ninh Miên Miên trưng ra bộ mặt vừa ủy khuất vừa đau lòng nhìn Ninh Tịch
Nguyệt: “Tịch Nguyệt, chị biết em không thích chị, nhưng chuyện riêng của chị
em mình không cần thiết phải”
“Ai là chị em với cô? Cô tưởng bở vừa thôi, xem mẹ tôi có nhận cô không đã”
Ninh Tịch Nguyệt cười khẩy: “Hơn nữa, tôi thấy rất cần thiết đấy chứ. Tôi rất
muốn biết mình đã làm chuyện tốt tày trời gì mà người còn chưa đến nơi, tiếng
tăm đã vang dội khắp làng trên xóm dưới thế này”
“Được rồi, bắt đầu đi, mọi người cứ nói thoải mái” Nói xong Ninh Tịch Nguyệt
ung dung ngồi xuống.
Ninh Miên Miên thích kiểu nói ấp úng, thích dẫn dắt dư luận, thích nói nửa vời,
thích bôi nhọ sau lưng, thích giả nai bác đồng cảm. Vậy thì cô sẽ lôi hết ra ánh
sáng, để mọi người cùng bàn tán xem ai mới là người xấu hổ.
Hơn nữa, người ở đây đâu phải ai Ninh Miên Miên cũng bịt miệng được.
Vương Phượng Lan đi đầu vỗ tay, cười sảng khoái: “Tôi thích những người nói
chuyện thẳng thắn như cô đấy, hào sảng, không như ai kia cứ úp úp mở mở.
Vậy tôi hỏi trước nhé”
“Vâng, chị cứ hỏi” Ninh Tịch Nguyệt gật đầu khuyến khích.
“Vết sẹo trên đầu cô rốt cuộc là sao? Ninh Miên Miên bảo là cô ta cứu cô, nếu
không cô đã chết lâu rồi. Ý chính trong câu chuyện của cô ta là: Cô ta cứu
mạng cô, cô lại vong ân phụ nghĩa, không màng tình chị em. Tất nhiên là cô ta
nói bóng gió thôi, chứ tôi không nói được mấy lời ớn lạnh kiểu đó”
“Sự thật có đúng như cô ta nói không?”
Vương Phượng Lan đương nhiên không tin lời Ninh Miên Miên. Loại người giả
tạo như ả ta bản thân đã có vấn đề, nhưng khổ nỗi có mấy kẻ đầu óc có vấn đề
lại tin sái cổ, còn hay nhảy dựng lên bênh vực khi chính chủ chưa kịp nói gì,
phiền chết đi được.
Mặt Ninh Miên Miên đen đi một tông. Ả không ngờ Vương Phượng Lan lại hỏi
thẳng tưng như thế trước mặt bao nhiêu người.
Nhưng nghe câu hỏi này, ả lại không lo lắng lắm. Người kia vốn dĩ là do ả mang
đến, dù là tình cờ phát hiện vết máu khi chuẩn bị bỏ đi nên bất đắc dĩ phải
mang đi, nhưng không ai biết chi tiết đó, tính ra ả cũng coi như đã cứu Ninh
Tịch Nguyệt.
Vương Phượng Lan hỏi đúng trọng tâm, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào vết sẹo
trên trán Ninh Tịch Nguyệt chờ câu trả lời.
Ninh Tịch Nguyệt nghe Vương Phượng Lan kể lại mà người toát ra hàn khí. Cô
lặng lẽ lôi viên gạch từ trong túi vải đeo chéo ra, ướm thử một chút, rồi sải
bước dài đến trước mặt Ninh Miên Miên, nhanh – gọn – lẹ giáng một cú “Bốp”
vào đầu ả.
Cả phòng trợn mắt há mồm, im phăng phắc. Ninh Miên Miên thì mắt nổ đom
đóm, đầu ong ong, ngồi đờ ra không biết trời trăng gì.
Ninh Tịch Nguyệt phủi bụi trên viên gạch, vuốt ve góc nhọn của nó, lạnh nhạt
nói:
“Giờ thì tốt rồi, cô hại tôi mất một mạng, tính là cô trả được một nửa. Lần sau
muốn hại tôi thì nhớ giấu cái đuôi cho kỹ, đừng để tôi phát hiện, nếu không cái
lỗ trên đầu tôi sẽ chuyển sang trán cô đấy. Tôi cũng muốn thử xem góc nhọn
của viên gạch này đập xuống sẽ có cảm giác gì. Sau này đừng có vơ hết công
lao vào mình rồi úp bô lên đầu người khác”
“Câu trả lời này chị hài lòng chưa?” Ninh Tịch Nguyệt nghiêng người nhướng
mày hỏi Vương Phượng Lan.
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-27-khong-noi-nhieu-rut-gach-phang-
luonhtml]
Vương Phượng Lan nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa: “Hài lòng, hài lòng, cực kỳ
hài lòng”
Mẹ ơi, cô thanh niên trí thức mới này “gấu” thật, không nói nhiều rút gạch
phang luôn. Nhìn cú đập vào đầu Ninh Miên Miên mà sướng rơn, giờ ả ta vẫn
còn đang ngơ ngác chưa hoàn hồn kìa. Cô em này còn mạnh hơn cái miệng
của cô nhiều, phải học tập mới được.
“Còn ai có câu hỏi gì không?” Ninh Tịch Nguyệt nhìn quanh một lượt những
gương mặt đang ngẩn tò te, dừng lại ở Ngô Chí Cương một chút: “Còn muốn
hỏi gì không? Nhanh lên chút nào, mai còn phải đi làm”
Vương Phượng Lan lắc đầu: “Hết rồi. Nhìn là biết em gái Tịch Nguyệt là người
hào sảng, không giống mấy kẻ nịnh nọt”
Những người khác cũng lắc đầu lia lịa, tỏ vẻ không có ý kiến. Ý kiến thì Ninh
Miên Miên đang lãnh đủ rồi, trong lòng ai nấy đều thầm đánh giá.
Triệu Kiến Thiết: Lại thêm một bà cô khó chiều hơn cả Vương Phượng Lan, lại
còn có vũ lực, viện thanh niên trí thức này khó quản rồi đây.
Ngô Quế Phương: Thấy chưa, mình đã bảo cô Ninh này không phải loại người
như Ninh Miên Miên nói mà, quả nhiên là ả ta bịa đặt, may mà mình không dễ
tin người.
Lý Dương: Không chọc được, phải tránh xa.
Vương Manh Manh: Mẹ ơi, đúng là không dễ chọc, may mà không cùng phòng
với cô ta, đáng sợ quá.
Hạ Chí Bằng: Vẫn là Diệp Sơ dịu dàng nhất, cô Ninh này không đàn ông nào
chịu nổi.
Với Tri Ngộ: Có nên bảo Dao Dao và Diệp Sơ học tập cô Ninh không nhỉ, sau
này đỡ bị bắt nạt.
Vương Kiến Đông: A, đồng chí Ninh lợi hại quá.
Lưu Dao: A! Tịch Nguyệt từ nay là thần tượng của mình.
Trần Diệp Sơ: Ừm, xem ra thù oán giữa Tịch Nguyệt và Ninh Miên Miên sâu
lắm, quả nhiên Ninh Miên Miên không phải người tốt.
Hạ Chí Bằng: .Quả nhiên thô lỗ như lời Miên Miên nói. Ừm, mình nên ít tiếp
xúc thôi, không biết Miên Miên sao rồi.
“Miên Miên, em sao thế? Miên Miên, đừng làm anh sợ” Hạ Chí Bằng quay lại
thấy Ninh Miên Miên đang ngã xuống đất, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy vỗ về,
thấy ả không phản ứng liền chỉ vào Ninh Tịch Nguyệt hét lớn: “Ninh Tịch
Nguyệt, xem cô làm chuyện tốt gì kìa! Tôi sẽ đi mách đội trưởng, tôi sẽ báo
công an bắt cô!”
“Tịch Nguyệt, làm sao bây giờ?” Lưu Dao kéo tay áo Ninh Tịch Nguyệt lo lắng.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Không sao đâu, đừng lo”
Ninh Tịch Nguyệt nhìn qua là biết Ninh Miên Miên đang giả vờ. Ngón chân cái
của ả còn lén di chuyển một chút để tránh bãi đờm ai đó khạc dưới đất kìa.
Hơn nữa gạch của cô cô biết, đã cài đặt lực đạo rồi, nhiều nhất chỉ làm ả
chóng mặt đau đầu một lúc thôi, giống như vô tình đụng đầu vào tường ấy,
ngồi nghỉ tí là hết. Ngất xỉu là không thể nào, chứ đừng nói là bất tỉnh nhân sự.
Nếu muốn giả ngất thì bà đây chiều tới bến. Ninh Tịch Nguyệt nở nụ cười tà
ác.