Ôn Tiểu Vũ vừa trò chuyện với Cố Cảnh Minh, vừa nhanh chóng xào nấu.
Động tác của nàng thuần thục, món ăn trong tay nàng tựa như tác phẩm nghệ
thuật, chỉ vài lần chiên xào lật qua, đã biến thành những món ngon tuyệt hảo.
Khi canh gà hầm xong, cá chép kho tộ, đậu Hà Lan xào thịt xông khói, dưa chuột
trộn, rau xanh xào tỏi cũng đã hoàn tất.
Ôn Tiểu Vũ và Cố Thanh Thu đang trò chuyện ở đường đường, ngửi thấy mùi
thơm liền chạy vào bếp giúp bưng thức ăn và bày chén đũa.
Cố Cảnh Minh chờ Ôn Tiểu Vũ rửa tay xong, đưa khăn tay cho nàng lau khô, rồi
mới cùng nàng đi đến đường đường dùng bữa.
Vừa đến đường đường, y thấy mọi người trong nhà đều đứng cạnh bàn ăn chờ
hai người bọn họ.
“Mọi người mau ngồi xuống dùng bữa đi, không cần chờ chúng ta” Ôn Tiểu Vũ
vội vàng chào hỏi mọi người ngồi xuống, lại nói với Từ Gia Bình: “Từ đại ca,
chàng đừng khách khí, cứ coi đây như nhà của chàng”
“Được, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh vậy” Từ Gia Bình cười kéo ghế
ngồi cạnh Cố Cảnh Minh, “Không ngờ tài nghệ của Tiểu Vũ lại tốt đến thế, nhìn
thôi đã thấy thèm ăn rồi”
Chờ Từ Cửu gắp miếng thức ăn đầu tiên, Cố Cảnh Hạo đã không kịp chờ mà reo
lên: “Ăn thôi!”
Kể từ khi Ôn Tiểu Vũ vào bếp, mọi người trong nhà đã quen với việc vừa dọn cơm
là cắm đầu ăn, tranh giành nhau thức ăn mới càng thêm ngon.
Bọn họ hoàn toàn không có sức chống cự trước món ngon do Ôn Tiểu Vũ nấu.
Hôm nay tuy có thêm Từ Gia Bình, nhưng sau khi tiếp xúc lúc nãy, mọi người
cũng cảm thấy y đã là người nhà, nên khi ăn cơm cũng không cố ý chiếu cố y.
Từ Gia Bình nhìn phong cách ăn uống như gió cuốn mây tan của mọi người, kinh
ngạc mất một lúc.
Y nghiêng đầu nhìn thấy Cố Cảnh Minh bên cạnh ăn uống lịch sự, nhưng tốc độ
lại không hề chậm đi chút nào.
Y bất giác nuốt nước bọt, cũng vội vàng đưa tay múc một bát canh gà, dùng thìa
tao nhã múc một ngụm uống.
Ôi chao, thật là quá ngon!
Nhìn bát canh gà rất đỗi bình thường, trong vắt thanh đạm, một chút cũng không
ngấy mỡ, thoang thoảng hương thơm gà.
Ai ngờ uống vào miệng lại thanh ngọt tươi ngon đến thế! Y chưa từng uống qua
bát canh gà nào tươi ngọt ngon miệng như vậy!
Y vội vàng đặt thìa xuống, học theo Cố Cảnh Minh bưng bát lên, trông có vẻ lịch
sự nhưng lại nhanh chóng uống hết canh.
Uống xong canh, y còn không nhịn được mà phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Thấy mọi người đã bắt đầu ăn các món khác, y vội vàng gắp một đũa cá kho tộ.
Bữa cơm này khiến Từ Gia Bình ăn đến mức ôm bụng ngồi liệt trên ghế, miệng lại
vẫn còn chưa thỏa mãn.
Y oán trách nhìn Từ Cửu, trách không được lão gia y không chịu về Từ gia ở, mà
lại cứ bám riết lấy chỗ Ôn Tiểu Vũ này.
Bữa cơm ngon như vậy, y cũng muốn ở lì lại đây không đi nữa.
Xem ra sau này y phải tìm thêm nhiều lý do, chạy đến đây ăn chực.
Ăn no xong, mọi người ngồi liệt ra, trò chuyện dông dài để tiêu hóa.
Nhắc đến ruộng đất vừa lấy lại hôm nay, mọi người đều vui mừng khôn xiết, quyết
định nghỉ ngơi một lát rồi cùng nhau đi tuần tra ruộng đất.
Cố Cảnh Minh u oán nhìn bọn họ không nói gì, y không thể đi được.
“Ca ca, nếu huynh muốn đi, đệ có thể cõng huynh đi” Cố Cảnh Hạo nhìn ra vẻ u
oán của ca ca mình, “Giờ đây đệ thể lực tốt lắm, cõng huynh hoàn toàn không
thành vấn đề”
Cố Cảnh Minh không nhịn được giơ tay cốc một cái vào đầu y, “Ngươi lo cho bản
thân mình là đủ rồi, cần gì phải bận tâm những chuyện không đâu”
Cõng y đi xem ruộng đất, ra thể thống gì!
Cố Cảnh Hạo không hiểu ra sao xoa đầu, ngơ ngác tủi thân nhìn Cố Cảnh Minh.
Ôn Tiểu Vũ tưởng tượng cảnh Cố Cảnh Hạo cõng Cố Cảnh Minh đi giữa bờ
ruộng, chỉ trỏ giang sơn, liền bật cười đến chảy cả nước mắt.
Cố Cảnh Minh bất đắc dĩ nhưng lại mang theo vẻ cưng chiều mà chính y cũng
không biết, nhìn Ôn Tiểu Vũ cười đến mức ôm bụng, khóe miệng cũng không nhịn
được mà cong lên.
Cố gia một mảnh hòa thuận vui vẻ, ấm áp lại tràn đầy tiếng cười.
gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-43-tu-gia-binh-muon-o-li-khong-
dihtml]
Mà lúc này, trong sân Ôn gia.
Bà Vương thị bưng một chiếc ghế đẩu nhỏ, mặt mày cau có, lẩm bẩm chửi rủa
ngồi ở cửa sân, chờ Ôn Lực Cường trở về.
Phía sau nàng ta, Triệu thị cùng huynh muội Ôn Hưng Vượng mấy người đứng
đó, cúi đầu lắng nghe Bà Vương thị mắng chửi, không dám thở mạnh.
Ngay cả Ôn Hưng Vinh vốn được cưng chiều nhất ngày thường, lúc này cũng
không dám làm nũng trước Bà Vương thị đang nổi trận lôi đình.
Ôn Lực Cường vừa bị tộc lão Ôn thị gọi đi hỏi chuyện, vẫn chưa trở về.
Bà Vương thị và bọn họ chờ rất lâu, đã qua giờ ăn trưa rồi mà vẫn chưa thấy Ôn
Lực Cường trở về.
“Ục ục—— ục ục——”
Không biết là bụng ai kêu lên một tiếng lớn.
Bọn họ vốn dĩ mỗi ngày chỉ ăn hai bữa, bây giờ đã qua buổi trưa rồi mà vẫn chưa
được ăn chút gì.
Bọn họ vừa mệt vừa đói, sao tổ mẫu mắng lâu đến thế mà vẫn còn đầy khí lực,
hoàn toàn không thấy chút mệt mỏi nào?
Ngay khi bọn họ sắp không chịu nổi nữa, liền thấy Ôn Lực Cường tập tễnh bước
vào cửa sân.
“Cái đồ phá gia chi tử nhà ngươi, còn dám trở về! Chẳng hỏi ta một tiếng nào đã
đưa ruộng đất cho mấy tiện nhân kia!”
Bà Vương thị vừa thấy Ôn Lực Cường vào, liền vớ lấy cây chổi bên cạnh mà
đánh tới.
Bị trói cả ngày, vừa nãy lại bị tộc lão mắng nửa ngày, Ôn Lực Cường vốn đã có
một bụng tức giận không chỗ xả.
Lúc này vừa vào cửa sân lại bị lão nương mắng chửi đánh đập trước mặt vợ
con, Ôn Lực Cường rốt cuộc không nhịn được nữa, giơ tay dùng sức mạnh đẩy
cây chổi ra.
Bà Vương thị đang cầm chổi, bị đẩy mạnh như vậy, liền ngã ngửa ra sau.
Một tiếng “Rầm”, nàng ta ngã xuống đất, đầu đập mạnh vào góc ghế. Lập tức
máu tươi chảy ra, sắc mặt trắng bệch, ngất đi.
“A——” Nhìn thấy biến cố bất ngờ, cùng với Bà Vương thị máu chảy không
ngừng, Ôn Tiểu Tuyết sợ hãi hét lớn thành tiếng.
Triệu thị và mấy huynh đệ Ôn Hưng Vượng cũng hoảng loạn không thôi, trong sân
hỗn loạn cả lên.
“Nương—— nương——” Ôn Lực Cường tức khắc cũng hoảng hồn, vội vàng ôm
Bà Vương thị lên, dùng sức lay mạnh, cố gắng đánh thức nàng ta.
Bị y lay động, biểu cảm trên mặt Bà Vương thị càng lúc càng đau đớn.
Đột nhiên, nàng ta nôn ra chất bẩn lẫn máu, nôn xong sắc mặt càng thêm trắng
bệch xám xịt.
Nghe thấy động tĩnh trong sân Ôn gia, những người dân làng bên cạnh đều lũ
lượt ra xem xét.
Trần thị, vợ của thôn trưởng, cũng từ trên tường thấp nhô đầu ra xem có chuyện
gì.
Thấy cảnh thê thảm của Bà Vương thị, Trần thị liền hô to: “Tiểu Tuyết, mau đi
đầu thôn gọi nha đầu Tiểu Vũ đến xem!”
“Tìm Tiểu Vũ? Nàng… nàng đến thì có ích gì?” Ôn Tiểu Tuyết kinh hoàng nhìn
khuôn mặt Bà Vương thị ngày càng xám xịt, lắp bắp hỏi.
“Tiểu Vũ biết y thuật! Mau đi! Nhanh lên có lẽ còn cứu được!” Trần thị vội vàng
thúc giục.
“Được… ta đi ngay!” Ôn Tiểu Tuyết run rẩy đôi chân chạy về phía cửa.
“Không được đi!” Ôn Lực Cường lớn tiếng quát mắng Ôn Tiểu Tuyết.
“Tìm nàng ta làm gì? Hôm nay đều là vì nàng ta mới có chuyện như vậy, nàng ta
đã hại tổ mẫu ngươi thành ra thế này rồi, còn trông mong nàng ta đến cứu tổ mẫu
ngươi sao!”
“Mau khiêng tổ mẫu ngươi về phòng đi, chăm sóc cẩn thận, ta đi mời đại phu tốt
nhất của Từ Nhân Đường đến” Nói đoạn y đặt Bà Vương thị vào lòng Triệu thị,
tập tễnh muốn ra cửa tìm xe đến huyện thành.
“Ngươi hồ đồ rồi, hay là làm sao đây?” Trần thị thấy chàng như vậy, tức giận
mắng nhiếc.
“Đến lúc này rồi mà ngươi còn đảo điên thị phi! Cái gì mà Tiểu Vũ hại nương
ngươi ra nông nỗi này? Ngươi nhìn nương ngươi xem, còn đợi được đại phu
trong huyện thành đến sao?”
“Tiểu Tuyết, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau mau đi tìm Tiểu Vũ đến đây!”
Ôn Tiểu Tuyết liếc nhìn phụ thân đang tái mét mặt mày, lại nhìn sang Vương thị
đang hấp hối, cắn răng một cái rồi chạy ra ngoài.