Những lời Ninh Tịch Nguyệt nói quả thực gãi đúng chỗ ngứa của đội trưởng,
khiến ông vui sướng cười tít mắt, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra đầy hân
hoan.
Tiếp theo, đội trưởng phân công công việc cho các thanh niên trí thức mới.
Ninh Tịch Nguyệt được phân vào tổ phơi lúa, một công việc nhẹ nhàng nhất,
chuyên phơi thóc trên sân đập lúa. Các thanh niên trí thức khác nhìn cô với
ánh mắt đầy ngưỡng mộ, đặc biệt là nhóm thanh niên cũ thì càng ghen tị ra
mặt.
Họ đều biết, tổ phơi lúa là nơi làm việc nhàn hạ mà điểm công lại khá nhất đội.
Chỉ cần phơi thóc, thỉnh thoảng đảo qua đảo lại, thu thóc đúng giờ là mỗi ngày
bỏ túi bảy điểm công. Hơn nữa, tổ này thường chỉ dành cho người trong đội,
thanh niên trí thức muốn vào là điều không tưởng.
Các công việc khác tuy điểm công cao hơn chút đỉnh nhưng cực nhọc vô cùng,
nhất là vào vụ gặt. Nắng nóng, việc nặng, xong một mùa gặt là đen nhẻm, gầy
rộc đi, với những người chưa từng làm nông thì chẳng khác nào mất nửa cái
mạng.
Nhưng họ cũng chỉ biết ghen tị thôi chứ chẳng dám hó hé gì, càng không dám
mơ tưởng. Dù sao họ cũng đâu có giấy khen hay thư biểu dương như cô. Quan
trọng nhất là không ai dám ho he với quyết định của đội trưởng khi mà cả dân
làng đều không có ý kiến.
Hiện tại, người được đội trưởng cưng chiều nhất không ai khác ngoài Ninh Tịch
Nguyệt.
Ninh Tịch Nguyệt thản nhiên đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ. Đây là
thành quả cô đạt được bằng thực lực, cô chẳng sợ ai nhòm ngó hay bàn tán.
Nhìn một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào, công việc của cô vẫn là của cô.
“Được rồi, buổi họp hôm nay đến đây thôi. Mọi người ai làm việc nấy đi. Thanh
niên trí thức mới hôm nay tranh thủ sắp xếp chỗ ở, ngày mai bắt đầu làm việc
theo tổ nhé. Tan họp”
Đội trưởng dứt lời, bà con lục tục rời khỏi sân.
Ninh Miên Miên vốn định tìm đội trưởng xin xỏ, nhưng màn nhận thưởng của
Ninh Tịch Nguyệt và sự hiện diện của người đàn ông đáng sợ kia khiến ả chùn
bước. Thừa dịp mọi người giải tán, ả bỏ luôn cái màn diễn đi cà nhắc.
Trần Diệp Sơ đang từ trên bục đi xuống, thấy bộ dạng của Ninh Miên Miên bèn
cố ý gọi to: “Miên Miên, chân cậu hết đau rồi à?”
Câu hỏi này thành công thu hút sự chú ý của mọi người vào đôi chân của Ninh
Miên Miên.
Một nam thanh niên trong đội tò mò hỏi: “Ủa, đồng chí Ninh, chân cô không bị
thọt nữa à? Sao khỏi nhanh thế? Cô bảo định xin đội trưởng nghỉ phép mà?”
“Ừ, chân tôi hết đau rồi. Giờ đang vụ gặt quan trọng, tôi không xin nghỉ làm
mất thời gian nữa”
Ninh Miên Miên cười gượng gạo, trong lòng bực bội nam thanh niên kia vô
cùng. Ả chỉ muốn chuồn lẹ, vây quanh làm gì không biết. Giờ mà đi tìm đội
trưởng xin nghỉ thì có mà ăn mắng té tát.
Một bà thím bên cạnh cười mỉa mai: “Tôi thấy đồng chí Ninh đây bị thọt chân
gián đoạn thì có, ha ha”
Muốn xin nghỉ để trốn việc chứ gì, mấy thanh niên trí thức này lắm trò thật.
Vừa nãy còn nói bóng gió bôi nhọ cô Ninh mới đến, tưởng người ta ngu không
hiểu chắc. Giờ thấy người ta được thưởng thì im thin thít không dám ho he với
đội trưởng nữa.
“Biết đâu đồng chí Ninh Miên Miên đang tập đi cà nhắc để sau này đi ăn vạ
người khác cũng nên”
Kẻ hóng chuyện không chê chuyện lớn – Ninh Tịch Nguyệt – đứng trong đám
đông, giả giọng ồm ồm nói vọng ra một câu rồi lẩn mất tăm, đổi chỗ khác tiếp
tục hóng.
Một thím khác trong đám đông nghe thấy câu đó liền buột miệng: “Vừa rồi con
bé Miên Miên chắc không phải đang bắt chước dáng đi của Lý Thọt đấy chứ?”
“Không phải đâu” Ninh Miên Miên hoảng loạn lắc đầu phủ nhận, muốn thoát
thân nhưng bị đám đông vây kín.
Lý Thọt đang đi khập khiễng phía trước vô cớ trúng đạn. Hắn ghét nhất ai nhại
dáng đi của mình. Nghe thấy có người bắt chước thì nổi điên, quay lại nhìn
Ninh Miên Miên hung tợn: “Mẹ kiếp con ranh này, mày muốn ăn đòn hả?”
Lý Thọt định lao vào đánh người thì bị mọi người can ngăn.
Đội trưởng đang định nói chuyện thêm với đồng chí công an thì nghe thấy
tiếng ồn ào bên dưới, nhíu mày quát: “Làm cái trò gì thế hả? Tụ tập đông đúc
làm gì? Suốt ngày không chịu làm việc, không muốn chia lương thực, không
muốn ăn cơm nữa hả?”
Thấy đội trưởng nổi giận, mọi người vội vàng phủi trách nhiệm, chỉ vào Ninh
Miên Miên tố cáo: “Đội trưởng, là đồng chí Ninh muốn tìm bác xin nghỉ phép,
cô ấy bảo đau chân”
diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-31-muon-lam-mau-nhung-danh-cui-
dauhtml]
Trương Đại Vi mất kiên nhẫn hỏi: “Xin nghỉ cái gì? Chân cẳng làm sao?”
“Đội trưởng, cháu không xin nghỉ, chân cháu không sao cả, cháu đi làm ngay
đây ạ” Ninh Miên Miên chớp đôi mắt to vô tội, nhìn đội trưởng đầy vẻ yếu đuối.
Nhưng chiêu này vô dụng với ông nông dân cục mịch như Trương Đại Vi,
ngược lại càng làm ông thêm chán ghét.
Lý Thọt bỗng gào lên: “Đội trưởng, lúc nãy nó đi còn cà nhắc, giờ lại đi bình
thường, chắc chắn là nó nhại dáng đi của tôi. Đội trưởng phải làm chủ cho tôi
a a a!!”
“Thôi đi, gào cái gì mà gào” Trương Đại Vi lườm một cái khiến Lý Thọt im bặt.
Ông quay sang nhìn Ninh Miên Miên lạnh lùng: “Chân cẳng cô rốt cuộc là làm
sao? Lúc đau lúc không, định giở trò gì hả?”
“Chó săn” Ngô Chí Cương đứng ra bênh vực: “Đội trưởng, chân Miên Miên bị
kim châm. Tối qua đồng chí Ninh Tịch Nguyệt và Trần Diệp Sơ mới đến đã
dùng kim đâm cô ấy”
“Hửm?” Đồng chí Quý không biết đã đi tới từ lúc nào, nhìn Ngô Chí Cương bằng
ánh mắt sắc lạnh như nhìn kẻ thù trên chiến trường, khẽ hừ một tiếng đầy nghi
hoặc.
Ngô Chí Cương toát mồ hôi hột, sực nhớ ra Ninh Tịch Nguyệt vừa được cảnh
sát khen thưởng. Hắn đang tát vào mặt cảnh sát à? Hắn vội vàng lắp bắp sửa
lời:
“Nhưng mà. các cô ấy làm thế để cứu. cứu Miên Miên. Mọi người bảo người
ngất xỉu châm kim chích máu là tỉnh. Miên Miên bị châm hai mũi quả nhiên
tỉnh ngay. Cả viện thanh niên trí thức đều giúp Miên Miên, đáng lẽ phải cảm
ơn”
Đội trưởng nghe Ngô Chí Cương nói, kết hợp với lời bà con ban nãy, còn gì mà
không hiểu. Ông nhìn Ninh Miên Miên với ánh mắt như phun ra băng: “Tự cô
nói đi, rốt cuộc là ý gì?”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Ninh Miên Miên hận Trần Diệp Sơ thấu xương vì khơi mào chuyện này. Thấy
tình thế bất lợi, ả đành thành khẩn nhìn đội trưởng:
“Đội trưởng, cháu không có ý gì khác. Chân cháu vừa nãy vô ý bị trẹo, không
liên quan đến ai cả. Giờ đỡ rồi cháu muốn đi làm việc ngay. Chuyện tối qua
cháu rất cảm ơn mọi người đã cứu cháu”
Ninh Tịch Nguyệt đúng lúc lên tiếng: “Đội trưởng, tối qua bọn cháu giúp cô ấy
mà cô ấy còn chưa cảm ơn từng người đâu ạ”
Đội trưởng nhìn đám đông vây xem và Lý Thọt đang hậm hực, rồi nhìn Ninh
Miên Miên nghiêm giọng:
“Quyết định thế này đi, Ninh Miên Miên qua cảm ơn những người đã giúp cô tối
qua, sau đó ai làm việc nấy. Chuyện qua rồi, ai còn gây sự thì trừ điểm công”
Mất mặt trước cả công an huyện, còn ra thể thống gì nữa.
Ninh Miên Miên bất đắc dĩ đi đến trước mặt từng người trong viện thanh niên
trí thức nói cảm ơn. Cuối cùng đến lượt Ninh Tịch Nguyệt, ả nén cục tức nghẹn
ở cổ họng, lí nhí: “Cảm ơn”
“Kỳ lạ nhỉ” Ninh Tịch Nguyệt ngoáy ngoáy tai: “Tai tôi nghe không rõ lắm, cô
nói to lên được không?”
Nhìn bộ dạng uất ức của Ninh Miên Miên cô thấy sướng rơn. Cô thích nhất là
nhìn cảnh Ninh Miên Miên muốn xử cô mà không được, lại còn phải cúi đầu
trước cô.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi, đồng chí Ninh Tịch Nguyệt!” Ninh Miên Miên nhắm mắt
hét lớn, mấy chữ cuối nghe như nghiến răng nghiến lợi.
Ninh Tịch Nguyệt thấy đủ rồi thì thôi, chân thành nhìn Ninh Miên Miên: “Không
cần cảm ơn đâu. Lần sau cô mà còn ngất nữa tôi vẫn sẽ cứu. Cô yên tâm, chút
y thuật tôi học được tuy không chữa được bách bệnh nhưng bệnh của cô thì
tôi sẽ tận lực chữa khỏi”
Câu nói này làm Ninh Miên Miên tức muốn nổ phổi nhưng đành cố nhịn.
Đội trưởng nghe Ninh Tịch Nguyệt nói thì gật đầu hài lòng. Không ngờ bé
Nguyệt không chỉ thích làm việc tốt, khiêm tốn thân thiện mà còn biết chút y
thuật, đúng là đồng chí tốt hiếm có.
“Được rồi, mọi người đã nhận lời cảm ơn rồi thì giải tán đi, đừng làm mất thời
gian nữa, mau đi làm việc”
Đội trưởng đã lên tiếng, bà con cũng không dám nán lại nữa, lục tục tản đi làm
việc, nhưng trên mặt ai nấy vẫn còn vương nét hưng phấn vì được xem kịch
hay.