“Ngươi làm gì vậy? Dựa vào đâu mà nói là bút giấy của ngươi?” Ôn Hưng Vinh
cứng cổ cãi lại.
Ôn Tiểu Tình một tay kéo toạc vạt áo chàng ta, móc ra chiếc bút lông, chỉ vào đầu
bút có khắc tên nàng: “Đây là lễ khai bút sư phụ tặng ta, còn đặc biệt khắc tên ta
lên đó”
“Vừa nãy ta sợ hiểu lầm, nên mới về phòng trước để xác nhận bút của ta có còn
đó không, thấy bút không còn mới đến tìm ngươi, ngươi thật sự nghĩ ta không có
cách nào nhận ra sao?!”
Ôn Tiểu Tình giận đến đỏ cả mắt, đây là lễ khai bút sư phụ tặng nàng, ngày
thường nàng nâng niu vô cùng, vừa dùng xong liền cẩn thận rửa sạch đặt lên giá.
Giờ đây bị Ôn Hưng Vinh đối xử như vậy, lại bị rơi xuống đất, lại bị nhét bừa vào
lòng, đầu bút lông sói đều bị làm cho rối tinh rối mù.
Nàng cầm bút mà suýt khóc, tức giận trừng mắt nhìn Ôn Hưng Vinh, nhưng trên
tay lại cẩn thận vuốt ve lông bút, cố gắng làm cho nó gọn gàng lại.
Ôn Hưng Vinh nhìn tên khắc trên đầu bút, biết không thể chối cãi, liền tức giận
đến biến sắc, móc giấy Tuyên Thành trong lòng ra tùy tiện ném xuống đất, còn
dùng sức giẫm mấy cái.
Giẫm xong còn khiêu khích nhìn Ôn Tiểu Tình cười lạnh.
Ôn Hưng Vượng và Ôn Hưng Gia đứng một bên cũng giận đến không chịu nổi,
định xông lên đánh chàng ta.
Còn chưa đợi họ kịp hành động, Ôn Tiểu Tình đã như phát điên xông thẳng vào
Ôn Hưng Vinh.
Ôn Tiểu Tình đang ở trong cơn thịnh nộ tột độ, sức lực lớn đến kinh người. Ôn
Hưng Vinh lớn tuổi hơn nàng nhất thời không chú ý, liền bị nàng tông ngã xuống
đất, bị nàng dùng nắm đấm mà đấm túi bụi.
Ôn Tiểu Tình đánh mệt rồi vẫn chưa hết giận, móc kim bạc trong tay áo ra, từng
mũi từng mũi châm vào các huyệt đạo trên tay chàng ta, châm đến nỗi Ôn Hưng
Vinh kêu la oai oái.
Lúc này, Ôn Hưng Vượng và Ôn Hưng Gia đứng một bên nhìn, không hề ngăn
cản, mặc kệ Ôn Tiểu Tình từng mũi từng mũi châm.
Ôn Tiểu Tuyết vừa nãy bị Ôn Tiểu Tình đẩy ra ngoài, đã tức đến không chịu nổi,
lúc này tức giận đến phát điên mà nói: “Không phải chỉ một cây bút rách nát thôi
sao? Có cần thiết đến vậy không chứ! Đừng có châm chết người ta!”
Vừa nói, nàng ta vừa định xông lên kéo Ôn Tiểu Tình lại.
Ôn Hưng Vượng một tay giữ chặt cổ tay nàng ta, không cho nàng ta xông lên.
“Châm vào đầu nó! Đầu nó bị úng nước rồi, để nó tỉnh táo một chút. Tránh cho
việc ngày nào cũng mơ mộng làm tú tài” Ôn Hưng Gia thì phấn khích chỉ vào đầu
Ôn Hưng Vinh, nói với Ôn Tiểu Tình.
Ngay sau đó lại chỉ vào Ôn Tiểu Tuyết: “Cũng châm vào đầu nàng ta một chút đi,
ham ăn biếng làm, cả ngày chỉ nghĩ đến việc gả vào nhà giàu thôi”
“Đúng, châm đi, châm hết bọn chúng đi”
Ôn Hưng Vượng cũng giận đến không chịu nổi, lần này khó khăn lắm mới có cơ
hội hòa giải mối quan hệ với nhà thím, vậy mà hai đứa nông cạn này lại gây
chuyện.
Chàng ta hận không thể để Ôn Tiểu Tình châm vào đầu chúng thành một cái lỗ.
Tần Hoành Dương đang ở trong sân viện khoe mẽ, chọc cười các cô các thím, tai
khẽ động, nghe thấy động tĩnh bên này, cuối cùng nói một câu đùa vui rồi liền
đứng dậy đi về phía hậu viện.
Thấy Ôn Tiểu Tình tóc tai bù xù, tay áo vén lên đến khuỷu tay, trong tay cầm kim
bạc, đang ngồi xổm dưới đất châm Ôn Hưng Vinh, Tần Hoành Dương vội vàng
tiến lên kéo nàng dậy, cẩn thận kiểm tra nàng có bị thương không.
“Tướng quân––” Ôn Tiểu Tình vừa nãy còn vô cùng tức giận, thấy Tần Hoành
Dương, kêu một tiếng xong liền cảm thấy tủi thân vô hạn, rồi “òa òa” khóc lớn.
Ôn Tiểu Tuyết thấy một nam nhân tuấn lãng bước vào, lại nghe thấy tiếng “Tướng
quân” mà Ôn Tiểu Tình gọi, tức thì mắt đảo tròn.
Nàng ta khẽ giãy thoát khỏi Ôn Hưng Vượng, nhích lại gần Tần Hoành Dương,
làm bộ như muốn ngã vào người chàng.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra rất nhanh.
Tần Vân ở phía sau bên cạnh Tần Hoành Dương, thấy Ôn Tiểu Tuyết sắp đổ vào
lòng Tần Hoành Dương, một cước đạp nàng ta ra ngoài.
Tần Vân e là khách trong nhà, vẫn dùng chút xảo lực.
Nhưng người có thể làm đội trưởng thị vệ, dù dùng xảo lực, uy lực của cú đá này
cũng không thể xem thường.
Kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, liền thấy Ôn Tiểu Tuyết như một khối giẻ
rách bị đá bay đi, va vào tường gạch xanh rồi lăn xuống, có máu chậm rãi rỉ ra từ
khóe miệng.
Ôn Tiểu Tuyết đau đến tái mặt, trong lòng không ngừng nguyền rủa tên hộ vệ lo
chuyện bao đồng kia, nhưng trên mặt lại ra vẻ đáng thương nhìn Tần Hoành
Dương, mong chờ y sẽ thương xót.
gian-linh-tuyen-danh-chan-thien-ha/chuong-68-on-tieu-tinh-danh-dam-on-hung-
vinhhtml]
Nào ngờ, Tần Hoành Dương không thèm nhìn nàng ta một cái, chỉ chăm chú an ủi
Ôn Tiểu Tình.
Ôn Tiểu Tuyết nhất thời cảm thấy mất mặt vô cùng, không biết phải làm sao, bèn
dứt khoát giả vờ ngất đi.
“Tiểu Tuyết——” Ôn Hưng Vượng thấy Ôn Tiểu Tuyết ngất đi, vội vàng tiến lên ôm
nàng ta dậy.
Chàng cũng rất tức giận vì bọn chúng không biết xấu hổ, nếu không phải là đệ đệ
muội muội ruột thịt, chàng thật sự không muốn quản sống chết của bọn chúng.
Vừa rồi Ôn Tiểu Tình ra tay như vậy, vừa nhìn đã biết sẽ không khiến Ôn Hưng
Vinh bị thương gân động xương, nên chàng cũng vui lòng để Ôn Hưng Vinh chịu
chút giáo huấn, sau này có thể nhớ đời hơn.
Nhưng cảnh tượng Ôn Tiểu Tuyết bị đá bay đi quá kinh khủng, chàng cần phải
kiểm tra vết thương.
Nha đầu này vừa rồi có ý đồ gì, chàng thấy rõ mồn một, chàng hận không thể tự
tay bóp chết nàng ta, loại nhân vật như vậy là gia đình bọn chàng có thể chọc
vào sao?
Người ta chỉ cần vươn một ngón tay cũng có thể nghiền chết bọn chàng, hơn
nữa còn là cái chết vô ích.
Ôn Tiểu Tình nhìn Ôn Tiểu Tuyết như búp bê rách rưới, liền quên cả khóc, thay
vào đó là ánh mắt sùng bái nhìn Tần Vân.
Có thể một cước đá bay người ta, thật lợi hại! Muội thật muốn học!
Tần Hoành Dương dở khóc dở cười nhìn nàng, y an ủi nửa ngày cũng vô dụng,
Tần Vân đá một cước thì nàng liền nín khóc.
Tiếng thét chói tai của Ôn Tiểu Tuyết quá lớn, thu hút sự chú ý của nhiều thôn dân
phía trước, nghe tiếng bước chân, hình như có khá nhiều người đang đi về phía
này.
“Hôm nay là ngày lành, ta không muốn có xung đột với các ngươi, để thôn dân
chê cười. Các ngươi mau đưa bọn chúng đi cửa sau đi”
Ôn Tiểu Tình mở cửa sau, để Ôn Hưng Vượng, Ôn Hưng Gia đưa Ôn Tiểu Tuyết
và Ôn Hưng Vinh ra ngoài.
Tần Vân đi theo ra, nói với huynh đệ Ôn gia: “Sức ta dùng bao nhiêu ta tự biết,
nàng ta không có chuyện gì lớn, chỉ là giả vờ ngất thôi, các ngươi đừng có mà vu
oan cho chúng ta”
Ôn Tiểu Tình quả thực muốn vỗ tay cho tên Tần Vân thẳng tchàng kia, câu nói
này thật khiến người ta mất mặt, nàng rất thích.
Nhìn huynh đệ Ôn Hưng Vượng đang lúng túng, nàng cảm thấy hơi đáng thương,
liền trực tiếp véo Ôn Tiểu Tuyết một cái.
“Á!” Ôn Tiểu Tuyết bị véo đau quá, không giả vờ được nữa.
Ôn Tiểu Tình nhìn Ôn Hưng Vượng, xòe hai tay, nhún vai.
“Quả nhiên là giả vờ ngất”
“Hưng Vượng ca ca và Hưng Gia ca ca, sau này hai người đừng đưa bọn họ đến
nhà muội nữa. Tỷ tỷ muội nói, ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một người
giả vờ ngủ”
“Trước kia muội không hiểu câu nói này, bây giờ vẫn chưa hiểu lắm. Nhưng thấy
bọn họ như vậy, muội lại nhớ đến câu nói này”
“Có những người ngươi vĩnh viễn đừng mong họ sẽ thay đổi, bởi vì họ không
muốn thay đổi”
“Thay đổi cần nỗ lực và vất vả, bọn họ không muốn vất vả chỉ muốn ngồi hưởng
thành quả, nên vĩnh viễn đừng mong chờ vào bọn họ”
Ôn Hưng Vượng và Ôn Hưng Gia nhìn Ôn Tiểu Tình với ánh mắt phức tạp, rồi gật
đầu.
Bọn họ không ngờ, muội muội mà trước đây bọn họ chưa từng để vào mắt, giờ đã
có thể nói ra những lời như vậy.
Mỗi người một đứa, bọn họ quay người bỏ chạy một cách thảm hại.
Bị Tần Vân và Ôn Tiểu Tình nói như vậy, bọn họ vô cùng xấu hổ.
Có lẽ Tiểu Tình nói đúng, bọn họ không thể đánh thức người giả vờ ngủ, thật sự
chỉ muốn đánh cho bọn họ ngất thật để mà ngủ luôn.
Tần Hoành Dương cũng không ngờ, tiểu nha đầu Ôn Tiểu Tình này lại có thể nói
ra những lời thâm thúy như vậy.
Đang định khen nàng vài câu, thì nghe thấy giọng của Cố Cảnh Hạo từ đằng xa
vọng tới——
“Tướng quân, Từ thiếu đông gia đã đến, đại tẩu bảo thuộc hạ thông báo người
đến tiền viện”