Thập Niên 70: Nữ Phụ Pháo Hôi Mang Hệ Thống Điểm Danh Một Đường Nằm Thắng

Chương 114: Làm vai phản diện quả nhiên rất sảng khoái!



Nghe Thống Tử nói xong, Ninh Tịch Nguyệt nằm im, nhắm mắt lại, hơi thở đều

đều, trông như đã chìm vào giấc ngủ. Kỳ thực cô đang tập trung cao độ, lẳng

lặng chờ đợi nó hành động.

Thống Tử nói: “Ký chủ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô”

“Ừm”

Ninh Tịch Nguyệt đã cảm nhận được nó bắt đầu hành động. Tinh thần và ý

thức của cô bị một thứ xa lạ tấn công, đầu hơi đau nhức. Tuy nhiên cô trốn vào

không gian một lát rồi trở ra thì không còn cảm giác gì nữa.

Nhưng cơ thể cô đã tự động xuống giường, giống như người bị mộng du vô

thức, đi ra ngoài.

Mà bên cạnh, trên giường đất, Trần Diệp Sơ cũng đã xuống giường. Ninh Tịch

Nguyệt hí mắt hé ra một khe nhỏ, có Thống Tử hỗ trợ nên không lo đối phương

phát hiện.

Cô thấy Trần Diệp Sơ đi theo bên cạnh mình, mắt nhắm nghiền, hoàn toàn vô

thức. Nhưng Ninh Tịch Nguyệt tin vào hào quang nữ chính của cô ấy, cho nên

không lo lắng.

Ở đây không có Ninh Miên Miên, nhưng cô biết Ninh Miên Miên đang đi đâu,

trên tay còn cầm theo một xấp thư.

Chậc, nhìn xấp thư dày cộp đó, Ninh Tịch Nguyệt trong lòng lại càng cười vui

vẻ hơn. Đi đi, chỉ sợ cô không đủ sức mà làm việc thôi.

Đi ra khỏi cửa phòng.

Khu thanh niên trí thức tĩnh lặng đến đáng sợ. Ánh trăng trên trời ẩn hiện sau

mây đen, quạ đen bay qua kêu quạ quạ trên đầu, gió đêm thổi lạnh buốt, không

trung còn nổi lên màn sương mù.

Không hiểu sao Ninh Tịch Nguyệt lại nhớ đến mấy bộ phim cương thi ngày

xưa, cảnh cương thi xuất hiện y hệt thế này.

Sương trắng bốc lên, đột nhiên nhảy ra một con cương thi.

Và hiện tại, sương trắng bốc lên, là hai con “tang thi” vô hồn đang đi.

Nhìn hướng đi này quả nhiên là đến nhà Vương mặt rỗ.

Xem ra chuyện này phần lớn là do thứ màu đỏ kia nhúng tay vào.

Ninh Tịch Nguyệt hí mắt, tầm mắt không ngừng đảo qua, con ngươi khẽ

chuyển động nhìn phía trước và hai bên quan sát tình hình. Không thấy thứ

màu đỏ đó đâu, cũng có thể là mắt thường cô không nhìn thấy.

Nhưng nhìn biểu hiện của Thống Tử, cô đoán thứ đó đang ở ngay phía trước.

Đi đến cửa nhà Vương mặt rỗ thì dừng lại, chờ Ninh Miên Miên vội vàng chạy

tới. Ninh Miên Miên kích động lẩm bẩm một mình: “Tiên nhân, con đã làm

xong rồi, chuyện tiếp theo giao hết cho con. Đêm nay con sẽ khiến hai đứa này

và Vương mặt rỗ gạo nấu thành cơm, ngày mai cứ chờ mà thân bại danh liệt”

Ninh Tịch Nguyệt cảm nhận được ánh mắt oán hận lạnh lẽo như thực thể đang

nhìn về phía mình.

“Ký chủ, hành động chưa?” Thống Tử sốt ruột hỏi.

“Chờ chút nữa, chờ vào trong sân đã rồi tính”

“Được”

Ninh Miên Miên nói xong, cổng lớn nhà Vương mặt rỗ mở ra, ả là người đầu

tiên bước vào.

Cơ thể cô và Trần Diệp Sơ lại bắt đầu chuyển động đi về phía trước, ngay sau

đó tiến vào trong sân.

Nhà Vương mặt rỗ cũng yên tĩnh như vậy. Ba người sống sờ sờ đi vào sân mà

Vương mặt rỗ và mẹ hắn là Lưu Quế Phân trong nhà không hề có động tĩnh gì.

Ninh Tịch Nguyệt biết chắc chắn là do làn sương đỏ kia giở trò.

Vào sân đương nhiên chưa xong, cửa một căn phòng trước mặt mở ra, là

phòng của Vương mặt rỗ.

Ninh Miên Miên đứng ở cửa phòng Vương mặt rỗ nhìn vào trong, rồi lại nhìn

Ninh Tịch Nguyệt và Trần Diệp Sơ trong sân, cười ha hả vài tiếng.

Trong đêm khuya tĩnh lặng này, tiếng cười của ả nghe đặc biệt điên khùng và

đáng sợ.

“Hai đứa mày đêm nay cứ an tâm làm tân nương tử mà động phòng đi. Cũng

đừng trách tao tặng cho hai đứa một ông chồng, muốn trách thì trách bản

thân chúng mày sao lại đáng ghét đến thế. Thật là hời cho chúng mày quá, ha

ha”

Ninh Miên Miên cười sung sướng, cười đến chảy cả nước mắt.

Ồn ào quá.

diem-danh-mot-duong-nam-thang/chuong-114-lam-vai-phan-dien-qua-nhien-

rat-sang-khoaihtml]

“Thống Tử, động thủ” Ninh Tịch Nguyệt không chịu nổi nụ cười đắc ý của Ninh

Miên Miên nữa, quá khó nghe.

“Tuân lệnh”

Thống Tử hóa thành một luồng sao băng lao về phía làn sương đỏ trong sân

mà Ninh Tịch Nguyệt không nhìn thấy. Ninh Tịch Nguyệt không thấy sương đỏ

nhưng có thể thấy Thống Tử đang nhe nanh múa vuốt, nhe hàm răng và móng

vuốt sắc nhọn xé rách cái gì đó, hung hãn vô cùng, còn cảm nhận được nó

đang rất hưng phấn.

Ninh Tịch Nguyệt yên tâm, bắt đầu làm việc của mình.

Móc từ trong không gian ra thuốc mê, lặng lẽ rắc về phía Ninh Miên Miên.

Ba giây sau, tiếng cười kiêu ngạo đột ngột im bặt, sau đó nghe thấy tiếng

“bịch” một cái, Ninh Miên Miên ngã lăn quay ra đất không dậy nổi.

Ninh Tịch Nguyệt nheo mắt nhìn, lúc này Trần Diệp Sơ đứng bên cạnh cũng từ

từ mở mắt, rõ ràng cô ấy cũng không bị khống chế.

Ý thức của Trần Diệp Sơ hoàn toàn trốn trong bàn tay vàng của cô ấy, cho nên

ngay từ đầu đã không trúng chiêu, còn tránh được thuốc mê của Ninh Tịch

Nguyệt. Nghe thấy tiếng Ninh Miên Miên ngã xuống đất cô ấy mới mở mắt ra.

Ninh Miên Miên ngã xuống cũng có một phần công sức của cô ấy.

Từ khi chuyện Vương mặt rỗ xảy ra, cô ấy đã ngầm mua một ít thuốc mê từ

chỗ Ninh Tịch Nguyệt để phòng thân.

Có tiền không kiếm là kẻ ngốc, Ninh Tịch Nguyệt nể tình tiền nhiều nên bán

cho cô ấy một ít.

Giao dịch ngầm giữa hai người không ai biết, lại do Trần Diệp Sơ chủ động đề

nghị, nên cũng không cần lo lắng gì.

“Tịch Nguyệt, cậu vẫn ổn chứ?” Giọng nói lo lắng của Trần Diệp Sơ truyền đến.

Ninh Tịch Nguyệt mở mắt ra hoàn toàn, lắc đầu không nói gì.

Hai người ăn ý không hỏi những chuyện khác không tiện nói ra.

Trần Diệp Sơ lúc này mới nhìn Ninh Miên Miên dưới đất đá cho một cái: “Xem

ra Ninh Miên Miên đã không chờ nổi rồi. Hừ, hôm nay sẽ cho nó tự gieo gió gặt

bão”

Ninh Tịch Nguyệt nhìn kẻ đang hôn mê dưới đất cười lạnh: “Ừ, chúng ta bắt

đầu ra tay thôi. Nó đã làm mùng một thì chúng ta làm hôm rằm, không thể

uổng phí tấm lòng này của nó được”

“Đi”

Ninh Tịch Nguyệt xách hai tay, Trần Diệp Sơ khiêng hai chân, cùng nhau ném

Ninh Miên Miên lên giường đất của Vương mặt rỗ.

“Tớ thêm cho bọn họ mồi lửa”

Trần Diệp Sơ cười xấu xa, móc từ trong túi ra một viên thuốc mua từ tài

khoản mua sắm online trên Taobao, loại tương tự như Viagra, nhét vào miệng

Vương mặt rỗ bắt hắn nuốt xuống.

“Hì hì, vậy tớ thêm một mồi nữa”

Ninh Tịch Nguyệt không ngờ Trần Diệp Sơ cũng biết “hư hỏng”, nhưng cô thích.

Cô móc từ trong túi ra loại Hợp Hoan Tán phiên bản nâng cấp mà cô đặc biệt

tăng ca chế tạo cho Ninh Miên Miên và Vương mặt rỗ, bảo bối có thể khiến họ

cả đêm không dừng được.

Đưa một phần cho Trần Diệp Sơ, ra hiệu cho cô ấy đút cho Vương mặt rỗ.

Còn cô thì tự mình đút cho Ninh Miên Miên.

Thật là hời cho Ninh Miên Miên, lãng phí một phần thuốc quý giá của cô như

thế, đây đều là dược liệu thượng hạng đấy, phí của giời.

Nhưng nghĩ đến cảnh tượng sẽ xuất hiện vào ngày mai, Ninh Tịch Nguyệt lại

vui vẻ trở lại, được xem một vở kịch hay cũng không lỗ.

Đút thuốc xong, Ninh Tịch Nguyệt bỏ những bức thư kia vào cái tủ quần áo

mà Vương mặt rỗ đã nói.

Trần Diệp Sơ lấy ra một cái túi, vẻ mặt ghét bỏ chọn một món đồ trong tủ quần

áo bỏ vào.

Thấy hai người trên giường đất đã bắt đầu rạo rực kéo quần áo, Ninh Tịch

Nguyệt chu đáo đóng cửa giúp họ: “Đi, về thôi”

Trần Diệp Sơ cười bỉ ổi: “Được, đi thôi. Về khu thanh niên trí thức tớ còn muốn

làm một chuyện kích thích nữa”

Không thể không nói, có đôi khi làm vai phản diện thật sự rất sảng khoái!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.