Ta Dựa Vào Hóng "Drama" Để Trở Thành Tỷ Phú Hương Cảng [Thập Niên 90]

Chương 4: Cuộc thanh trừng nhân sự



“Không có hiểu lầm gì cả” Ôn Nguyệt không hề sợ hãi, giọng nói bình tĩnh

nhưng đanh thép: “Anh dùng giờ làm việc đi hẹn hò, dù có kiện tôi cũng vô ích.

Giờ anh tự cuốn gói đi, nể tình anh là nhân viên cũ, tiền đền bù tôi trả đủ.

Nhưng nếu anh dám gây rối, anh biết hậu quả rồi đấy”

Triệu Đông Thắng nhìn thì cao to vạm vỡ nhưng thực chất là kẻ nhát gan. Thấy

Ôn Nguyệt mặt non choẹt nên hắn định giở thói “ma cũ bắt nạt ma mới”, ai ngờ

cô lại cứng rắn khiến hắn sợ xanh mặt. Cuối cùng hắn chỉ biết cắn răng: “Đi

thì đi, tưởng tôi sợ cô chắc!”

Nói xong hắn hậm hực bỏ đi, nhưng vừa ra tới cửa lại quay ngoắt lại, gắt gỏng:

“Còn lương tháng này với tiền đền bù của tôi đâu!”

Ôn Nguyệt chẳng thèm đôi co, bảo chị kế toán Phương tính lương, rồi rút trong

túi xách ra một tờ chi phiếu, ký xong đưa thẳng cho Triệu Đông Thắng.

Cuộc họp diễn ra chưa đầy hai mươi phút mà Ôn Nguyệt đã thẳng tay sa thải

một người, khiến những nhân viên còn lại khiếp vía. Đặc biệt là chị Vân – người

vừa vội vàng chạy từ nhà tới – cũng đang toát mồ hôi hột, bởi chị cũng hay

tranh thủ giờ làm việc để lo việc riêng.

Ôn Nguyệt đã hỏi Hệ thống, biết chị Vân từng săn được vài tin “hot” cho tòa

soạn. Chỉ là mấy năm gần đây báo ế ẩm, nguyên thân lại bỏ bê quản lý nên

mọi người mới chán nản, sinh ra lười biếng, làm việc cầm chừng. Vì thế, Ôn

Nguyệt quyết định cho chị Vân một cơ hội sửa sai, không nhắc đến chuyện chị

trốn về nhà trông con nữa.

Cô tiếp tục cuộc họp: “Tôi biết chạy tin tức rất vất vả, nên từ nay mỗi tháng sẽ

có thêm phụ cấp công tác phí. Ngoài ra, tin được đăng báo sẽ có thưởng riêng.

Tạm thời, tin trang nhất thưởng 1.000, tin các mục khác thưởng 800. Nếu có

tin độc quyền giúp tăng doanh số báo, sẽ có thưởng nóng thêm”

Báo Giải trí Đông Giang có 8 trang, mỗi trang một tin chính. Hiện tại nhân lực

chạy tin chỉ còn 3 người, chia đều ra thì mỗi người cũng được hai, ba bài. Tính

theo mức thưởng 800 mỗi bài, lương tháng ít nhất có thể tăng thêm 2.000 đô

la Hồng Kông. Cộng thêm phụ cấp, thu nhập có thể tăng từ 2.500 đến 3.000.

Thời điểm này, lương trung bình của người dân Hương Giang khoảng 8.000 đến

15.000. Nhân viên Đông Giang trừ chủ biên Hoàng Chí Hào ra thì lương tầm

13.000 – 14.000. Thêm hai, ba ngàn nữa là con số không nhỏ.

Nếu săn được tin “khủng”, giấc mơ mua nhà lại gần thêm một chút.

Nghĩ đến đây, không khí u ám vì vụ sa thải ban nãy tan biến, ai nấy đều phấn

chấn vỗ ngực cam kết sau này sẽ làm việc chăm chỉ.

Dù những người ở lại không phải là nhân viên xuất sắc nhất, nhưng họ cũng

không có lỗi lầm gì quá lớn. Chỉ cần họ chịu làm, Ôn Nguyệt sẵn lòng làm một

bà chủ dễ tính. Suy cho cùng, cải tổ đội ngũ cần thời gian, mà cô chỉ còn sống

được một tháng, không có thời gian để lãng phí.

Họp xong, Ôn Nguyệt gọi Hoàng Chí Hào vào phòng làm việc để bàn chuyện

tuyển dụng.

Hoàng Chí Hào do dự: “Cô có yêu cầu gì cụ thể về nhân sự mới không?”

“Tôi muốn người giỏi nhất”

“Giỏi nhất?”

Ôn Nguyệt khẳng định: “Kinh nghiệm dày dặn nhất, quan hệ rộng nhất, săn

được nhiều tin giật gân nhất”

“Muốn lôi kéo người như vậy thì lương không thể thấp, cô biết chứ?” Hoàng Chí

Hào thiếu tự tin nói, “Hơn nữa, báo mình năm nào cũng lỗ”

Ôn Nguyệt gật đầu: “Tôi biết. Nhưng mục tiêu của tôi là biến Báo Giải trí Đông

Giang thành tờ báo giải trí lớn nhất Hương Giang. Không tiếc giá nào, không

cần lo chi phí, ông hiểu chưa?”

Nghe những lời đầy tham vọng của Ôn Nguyệt, mắt Hoàng Chí Hào sáng rực

lên, gật đầu lia lịa: “Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm về

cho cô những phóng viên cừ khôi nhất Hương Giang!”

“Ông có lòng vậy là tốt”

Ôn Nguyệt mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn hơi nghi ngờ.

Không phải cô coi thường Hoàng Chí Hào, nhưng thực tế là từ khi ông ta lên

làm chủ biên, doanh số cứ tụt dốc không phanh. Dù nguyên thân không rót

nhiều vốn, nhưng tiền duy trì hoạt động cũng đâu có thiếu? Nếu ông ta thực sự

có năng lực, không nói đến việc phát triển lớn mạnh, thì ít nhất cũng phải giữ

được phong độ chứ?

Đằng này càng làm càng lụn bại.

Thư Sách

huong-cang-thap-nien-90/chuong-4-cuoc-thanh-trung-nhan-suhtml]

Nếu không phải vì mới đến, trong tay không có người dùng, Ôn Nguyệt chắc

chắn sẽ không giữ Hoàng Chí Hào lại.

[Hắn thực sự có khả năng tìm được người tài đó] Hệ thống bất ngờ lên tiếng.

Ôn Nguyệt hỏi: [Sao ngươi biết?]

[Trước đây Hoàng Chí Hào từng làm ở Tuần san Đông Chu, quen biết rất nhiều

paparazzi nổi tiếng, quan hệ rất tốt. Hắn cũng từng săn được tin hot, nhưng vì

không có “ô dù” nên không thăng tiến được, mãi không mua được nhà. Sau đó

vợ bỏ theo trai nên hắn mới suy sụp. Về Đông Giang, hắn cũng muốn làm nên

chuyện lớn, nhưng nguyên thân không coi trọng báo chí, hạn chế tài chính, hắn

lại phải một mình nuôi con gái, dần dần mới trở nên “cá mặn” (chán đời, buông

xuôi) như vậy]

[Nói vậy thì Hoàng Chí Hào vẫn là một “cổ phiếu tiềm năng”?]

[Cũng khó nói lắm. Trong nguyên tác, hắn giếc người rồi đi tù. Ra tù thì con

gái đã được người khác nhận nuôi, hắn cứ mải đi tìm con, không làm phóng

viên nữa]

[Con gái ông ấy có sao không?]

[Không sao. Trong nguyên tác, sau khi hắn giếc bạn, sự việc được truyền

thông đưa tin rầm rộ. Dân Hương Giang biết chuyện nên thương cảm, tự phát

quyên góp tiền. Cuối cùng Quỹ từ thiện Quang Minh đứng ra liên hệ bệnh viện

phẫu thuật tim cho con gái hắn]

Hệ thống nhiệt tình hiến kế cho Ôn Nguyệt: [Dân Hương Giang thích hóng mấy

vụ bi đát này lắm. Đợi Hoàng Chí Hào giếc bạn xong, cô đứng ra đưa tin độc

quyền về nội tình, kiểu gì cũng kiếm được khối điểm “ăn dưa”]

Ôn Nguyệt nghe xong liền tỏ vẻ đau lòng: [Sao ngươi có thể có suy nghĩ tàn

nhẫn như thế hả?]

Hệ thống ngơ ngác: [Hả?]

[Gã bạn kia tuy xấu xa nhưng cũng là một mạng người sống sờ sờ! Hơn nữa

Hoàng Chí Hào đâm người xong tuy không bị tử hình, nhưng hắn phải đi tù,

cha con ly tán, thảm biết bao nhiêu! Ngươi không thương cảm thì thôi lại còn

xúi ta khoanh tay đứng nhìn để trục lợi? Quá đáng!]

Hơn nữa cô chỉ còn sống được một tháng, đợi đến lúc Hoàng Chí Hào giếc

người thì chắc cô xanh cỏ rồi. Thay vì chờ hóng cái “dưa” đẫm máu đó để đổi

lấy chút tuổi thọ mong manh, chi bằng thuận nước giong thuyền cứu cha con

ông ấy, biết đâu lại có thêm một cánh tay đắc lực.

Ôn Nguyệt đang suy tính thì nghe hệ thống hoang mang hỏi: [Làm vậy quá

đáng lắm hả?]

[Đương nhiên!]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.