“Mày nói đi! Mày rốt cuộc đã cho Daddy uống bùa mê thuốc lú gì mà ông ấy
lại đồng ý cấp lại tiền tiêu vặt cho mày hả?”
Ôn Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ông ấy là cha tôi, cho tôi tiền tiêu vặt chẳng phải
là lẽ đương nhiên sao? Cần gì phải dùng bùa mê thuốc lú?”
Câu trả lời “tỉnh bơ” của cô khiến Ôn Gia Kỳ – người vừa không xin được tiền
còn bị ăn mắng – tức đến phát khóc, ôm mặt chạy thẳng lên lầu.
Ôn Nguyệt thản nhiên cầm miếng trái cây đã gọt sẵn trên bàn trà lên cắn một
miếng, cảm thán với hệ thống: [Thế mới nói, con người ta chỉ lớn tuổi mà
không lớn não thì cũng vứt]
Hệ thống: []
Khi Trần Bảo Cầm xuống lầu lần nữa, sắc mặt bà ta trông rất tệ.
Bà ta không ngờ con gái mình lại nông cạn đến thế, chỉ vì 100.000 đô la mà
quên sạch những gì mẹ vừa dặn, xông vào phòng làm việc của Ôn Vinh Sinh để
làm loạn.
Nếu không phải con gái ruột, Trần Bảo Cầm thật sự không muốn quản.
Nhưng thực tế là bà ta không thể không quản. Dù không xét đến tình mẫu tử,
chỉ nhìn vào thế lực nhà chồng của Ôn Gia Kỳ thôi, bà ta cũng phải dỗ dành cô
ả cho êm xuôi.
Bề ngoài, sau khi phòng bốn sụp đổ, người thừa kế nhà họ Ôn gần như đã được
định đoạt, phòng hai của bà ta có thể kê cao gối ngủ ngon.
Nhưng Trần Bảo Cầm hiểu rõ, hai phòng còn lại của nhà họ Ôn đều không phải
dạng vừa.
Ôn Nguyệt – giọt máu duy nhất còn lại của phòng cả – trước đây ai cũng nghĩ
cô ta vô hại. Nhưng lần này, cô ta ngang nhiên làm Ôn Vinh Sinh mất mặt, vậy
mà chẳng những không bị phạt, còn lấy lại được khoản tiền tiêu vặt đã bị cắt
mấy năm nay.
Phòng ba sống ẩn dật ở nước ngoài, bề ngoài có vẻ vô dục vô cầu, nhưng
Trần Bảo Cầm đã đấu đá với Từ Mỹ Phượng cả đời, bà ta biết rõ người đàn bà
này không đơn giản như vẻ bề ngoài. Hai đứa con gái của phòng ba cũng rất
lợi hại: đứa nhỏ mới mấy tuổi đã biết nịnh nọt, đứa lớn thì học hành xuất sắc,
luôn là niềm tự hào của Ôn Vinh Sinh.
Có hai “con hổ” đang rình rập, Trần Bảo Cầm càng phải cẩn thận hơn trước.
Nhà chồng của Ôn Gia Kỳ tuy không thể chi phối quyết định của Ôn Vinh Sinh,
nhưng có họ chống lưng, ít nhiều ông ta cũng sẽ kiêng nể.
Vì thế, sau khi lên lầu, Trần Bảo Cầm đã phải nhỏ to tâm sự, giảng giải đủ điều
với con gái, đồng thời hứa sẽ trích quỹ đen cho cô ả một khoản tiền tiêu vặt
hàng tháng.
Có tiền, Ôn Gia Kỳ mới chịu nín khóc, nhưng trong lòng vẫn ấm ức:
“Con không hiểu nổi, cùng là con gái Daddy, sao ông ấy lại thiên vị thế? Cho Ôn
Nguyệt cổ phần, cho nó nhà cho thuê, giờ tiền tiêu vặt cũng chỉ bù cho mỗi nó
mà không bù cho con!”
Thư Sách
Trong lòng Trần Bảo Cầm đương nhiên cũng không cân bằng, nhưng bà ta
đành nuốt cục tức này xuống, khuyên nhủ:
“Chính vì cha con thiên vị nên chị em con càng phải đoàn kết. Nó là con gái đã
gả đi, dù có tranh giành thế nào thì phần nhận được cũng có hạn. Phòng
chúng ta có em trai con, chỉ cần bây giờ nhẫn nhịn, sau này phần thắng chắc
chắn thuộc về chúng ta”
Nghĩ đến việc phòng mình có con trai nối dõi, tâm trạng Ôn Gia Kỳ khá hơn
một chút, nghiến răng nói: “Con chống mắt lên xem kết cục của nó thế nào!”
Tuy đã dỗ được con gái, nhưng nghĩ đến việc mỗi tháng phải tốn thêm một
khoản tiền, tâm trạng Trần Bảo Cầm chẳng thể nào vui nổi. Xuống đến cầu
thang, thấy Ôn Nguyệt đang ngồi vắt vẻo trên sô pha vừa xem TV vừa ăn trái
cây, sắc mặt bà ta càng thêm khó coi.
Ôn Gia Kỳ nông cạn dễ bị chọc tức, nhưng Trần Bảo Cầm không ngốc. Bà ta
thừa biết Ôn Nguyệt cố tình khiêu khích con gái mình. Nhưng có Ôn Vinh Sinh
ở nhà, bà ta không thể nổi giận với Ôn Nguyệt, chỉ đành coi cô như không khí,
đi thẳng vào thư phòng.
Khi bà ta gõ cửa bước vào, Ôn Vinh Sinh đang hút xì gà, mùi khói thuốc
nồng nặc khiến người ta muốn ho sặc sụa.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-27-loi-ich-2.html]
Nhưng Trần Bảo Cầm như không hề nhận ra, vẫn giữ vẻ điềm nhiên bước đến
bên bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay trái của Ôn Vinh Sinh đang để
trên bàn.
Qua làn khói thuốc, Ôn Vinh Sinh ngước lên nhìn Trần Bảo Cầm, nhả một hơi
thuốc rồi hỏi:
“Sao bà lại vào đây?”
Trần Bảo Cầm dịu dàng đáp: “Em vào thăm mình chút thôi”
“Tôi có gì mà thăm” Ôn Vinh Sinh rút tay lại, nới lỏng cà vạt, “Bà rảnh rỗi thì
quản giáo con bé Gia Kỳ cho tốt vào. Xem nó kìa, giương nanh múa vuốt, còn
ra thể thống tiểu thư khuê các gì nữa”
Tuy Trần Bảo Cầm cũng thấy Ôn Gia Kỳ quá nóng nảy, nhưng nghe chồng nói
vậy, bà ta cũng chạnh lòng. Khổ nỗi bà ta không dám cãi lại, chỉ đành thuận
theo:
“Mấy năm nay nó đúng là thay đổi nhiều, không còn ra dáng như xưa. Nhưng
cũng không thể trách hoàn toàn do nó, trong lòng nó cũng khổ tâm lắm”
Ôn Vinh Sinh nhíu mày: “Nó lại cãi nhau với Vĩnh Khang à?”
Trần Bảo Cầm thở dài: “Là có chút hiểu lầm”
“Hiểu lầm gì?”
“Có phóng viên chụp được ảnh Vĩnh Khang đi cùng một nữ minh tinh,” Trần
Bảo Cầm bất đắc dĩ giải thích, “Mình cũng biết tính Gia Kỳ nóng nảy mà, thấy
báo đăng là phải tìm Vĩnh Khang làm cho ra lẽ ngay. Kết quả tối qua hai đứa
cãi nhau to, Gia Kỳ tức quá mới lái xe bỏ về nhà mẹ đẻ”
Ôn Vinh Sinh vốn là kẻ tiêu chuẩn kép. Bản thân ông ta trăng hoa thì cho là
bản năng đàn ông, nhưng con rể mà lằng nhằng với người khác thì ông ta khó
chịu ra mặt. Ông ta sa sầm nét mặt:
“Bà gọi điện cho Lâm Vĩnh Khang ngay”
Trần Bảo Cầm ngước mắt lên: “Gọi điện bảo gì ạ?”
“Bảo nó đến xin lỗi Gia Kỳ ngay!” Ôn Vinh Sinh rít một hơi xì gà, “Nếu nó không
muốn sống với con bé nữa thì thôi, con gái Ôn Vinh Sinh này không lo ế
chồng!”
Trần Bảo Cầm vốn chỉ định lái sự chú ý của Ôn Vinh Sinh sang chuyện khác để
ông ta quên đi sự vô lễ của con gái, chứ không hề muốn chia rẽ vợ chồng con
cái. Nghe ông ta nói vậy, bà ta biến sắc.
Nhưng bà ta không dám trái lời Ôn Vinh Sinh, vội vàng đáp “Em đi gọi ngay
đây”. Do dự một chút, bà ta nói thêm:
“Mình cũng biết báo chí hay viết lung tung, chưa chắc Vĩnh Khang thực sự có
gì với cô diễn viên kia. Em nghĩ chỉ cần nó đến xin lỗi Gia Kỳ đàng hoàng là
được, không cần làm lớn chuyện để ảnh hưởng hòa khí hai bên thông gia, mình
thấy có phải không?”
Động tác hút thuốc của Ôn Vinh Sinh hơi khựng lại. Vài giây sau, ông ta xua
tay:
“Được rồi, bà đi gọi điện đi”
..
Dịch Hoài đến nhà họ Ôn vào khoảng 6 giờ tối. Lúc đó Ôn Nguyệt đang mải
nghe hệ thống báo cáo số dư điểm hóng biến.
Quả nhiên “dưa to” được hệ thống thông báo đặc biệt có khác. Tuy thông báo
điểm cộng lúc dồn dập lúc thưa thớt, nhưng gần như chưa bao giờ ngừng hẳn.
Ngay cả lúc thấp điểm nhất là 3 giờ chiều, Ôn Nguyệt cũng kiếm được 7.000
điểm.
Tính đến 6 giờ tối, tổng số điểm cô kiếm được trong ngày hôm nay đã lên tới
hơn 165.000.
Hơn nữa, Ôn Nguyệt dự đoán sau giờ cơm tối sẽ còn một đợt cao điểm nữa.
Dân văn phòng tan sở tầm 6 giờ, về đến nhà chắc chắn sẽ buôn chuyện với
người thân. Rồi các cô các bác ăn cơm xong rảnh rỗi tụ tập chơi cờ, tán gẫu,
kiểu gì chẳng lôi chuyện “tỷ phú bị cắm sừng” trên trang nhất hôm nay ra bàn
tán.