[Thế cô ấy gọi là gì?]
[Cô ấy gọi Dịch Hoài đầy đủ cả họ tên, hoặc gọi là ‘họ Dịch’]
[Ồ]
Ôn Nguyệt đáp một tiếng, nhưng trong lòng chẳng hề lo lắng. Chỉ cần cô
không nói ra thì ai biết cô bị OOC (sai lệch tính cách) chứ.
Rõ ràng Dịch Hoài cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu xa, càng không có ý định
giao lưu nhiều với cô vợ hờ đang đứng sờ sờ trước mặt. Anh hỏi quản gia Hứa
“Cha đang ở đâu”, rồi theo chân ông vào thư phòng.
Dịch Hoài vừa đi khuất thì Ôn Gia Kỳ đã từ trên lầu đi xuống. Thấy chỉ có mình
Ôn Nguyệt trong phòng khách, cô ta giả vờ ngạc nhiên hỏi:
“Chồng mày đến rồi cơ mà? Sao có mỗi mày ở đây? À, anh ta vào thư phòng
gặp Daddy rồi chứ gì? Nhưng mà hai người lâu lắm không gặp nhau rồi nhỉ?
Sao gặp mặt mà không nói chuyện được mấy câu? Chẳng lẽ quan hệ của hai
người tệ đến mức nhìn nhau cũng thấy ghét rồi à?”
Ôn Nguyệt nghi ngờ Ôn Gia Kỳ là “Sói Xám” (nhân vật trong phim hoạt hình
Cừu Vui Vẻ) đầu thai, cứ thấy cô là phải gây sự cho bằng được. Đã không được
lợi lộc gì, lại còn đấu văn đấu võ đều thua thảm hại mà vẫn không chịu rút
kinh nghiệm.
Ôn Nguyệt gật đầu ra vẻ đồng tình:
“Quan hệ vợ chồng chúng tôi đúng là không bằng chị và Lâm Vĩnh Khang
được. Dù sao hai người cũng mặn nồng đến mức anh ta ‘ăn vụng’ xong còn
chẳng thèm chùi mép mà”
Ôn Gia Kỳ bỏ về nhà mẹ đẻ chính là vì tin đồn Lâm Vĩnh Khang qua đêm khách
sạn với nữ minh tinh. Nghe Ôn Nguyệt xát muối vào vết thương, cô ta biến sắc
hét lên: “Ôn Nguyệt!”
“Ừ, tôi đang nghe đây” Ôn Nguyệt ngoáy ngoáy lỗ tai vẻ dửng dưng.
Thấy điệu bộ này của cô, Ôn Gia Kỳ lại quẳng sạch lời mẹ dặn ra sau đầu, gào
lên:
“Mày tưởng mày khá hơn tao chắc? Vĩnh Khang có tệ đến đâu thì cũng là con
trưởng vua tàu thủy, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp. Anh ta có ăn vụng bên
ngoài cũng chẳng dám dẫn về nhà. Tao còn ở đây một ngày thì đừng con nào
hòng bước chân vào cửa nhà họ Lâm! Chỉ có tao mới là bà chủ nhà họ Lâm!”
Khen chồng mình chán chê, cô ta quay sang chê bai Dịch Hoài:
“Còn cái thằng nhà quê Đại Lục mà mày lấy ấy à, tốt nghiệp cấp hai còn chưa
xong, chẳng qua chó ngáp phải ruồi kiếm được tí tiền mà mày tưởng hắn tài
giỏi lắm sao? Tao nói cho mày biết, hắn có phấn đấu cả đời cũng không bằng
cái móng chân của nhà họ Lâm! Thế mà ngay cả thằng trọc phú ấy mày cũng
không giữ nổi, cưới nhau ba năm thì ly thân cả ba, mày tưởng mày ngon lắm
hả? Vợ chồng chúng mày sớm đã thành trò cười cho thiên hạ rồi!”
[Cô ta còn lâu mới làm bà chủ nhà họ Lâm được!]
Nghe tiếng hệ thống, Ôn Nguyệt khựng lại: [Sao thế?]
[Lâm Vĩnh Khang cũng giống Ôn Gia Kỳ, tuy tốt nghiệp trường danh tiếng
nhưng là do bỏ tiền ra mua bằng. Hắn không có khiếu kinh doanh, vào công ty
làm hỏng mấy vụ lớn khiến vua tàu thủy thất vọng tràn trề, nên đã chuyển
phần lớn cổ phần cho con trai vợ lẽ rồi. Vợ chồng họ chỉ sống dựa vào cổ tức
thôi]
[Chậc!]
Đám phú hào Hương Giang này quả nhiên chẳng có mấy ai tốt đẹp!
Nhưng Ôn Nguyệt cũng chẳng thương hại gì vợ chồng Lâm gia. Cô nhìn Ôn Gia
Kỳ đang thao thao bất tuyệt đắc ý, nói:
“Dịch Hoài có phấn đấu cả đời bằng nhà họ Lâm hay không thì tôi không biết.
Nhưng tôi biết chắc một điều, chồng chị mà cứ tiếp tục phạm sai lầm thế này,
thì cái ghế bà chủ nhà họ Lâm của chị có giữ được hay không mới là vấn đề
đấy”
Bị chọc trúng chỗ đau, Ôn Gia Kỳ lại bất lực hét lên: “Ôn Nguyệt!”
Nhưng lần này chưa kịp để Ôn Nguyệt đáp trả, tiếng quát của Ôn Vinh Sinh đã
vọng ra từ hành lang:
“Mày gào thét cái gì trong nhà thế hả?”
Dứt lời, Ôn Vinh Sinh và Dịch Hoài sóng vai bước ra. Người đi trước cau mày
khó chịu, người đi sau mặt lạnh tanh, chỉ lẳng lặng liếc nhìn Ôn Nguyệt một cái
khi đứng lại.
Vừa lúc Ôn Nguyệt cũng nhìn về phía họ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Tuy không định sà vào lòng ngay, nhưng dù sao Dịch Hoài cũng là “chỗ dựa” cô
nhắm trúng, lạnh nhạt quá cũng không tốt. Thế là cô mỉm cười lịch sự với anh.
Ai ngờ thấy nụ cười của cô, Dịch Hoài chẳng những không đáp lại mà còn nhíu
mày, quay ngoắt đi chỗ khác.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-14-mieng-dua-thu-haihtml]
Ôn Nguyệt nhún vai. Xem ra Dịch Hoài ghét cô hơn cô tưởng nhiều!
Không sao, miễn là anh ta không đòi ly hôn thì kế hoạch của cô vẫn không bị
ảnh hưởng. Còn chuyện hòa hợp hay không là việc của Ôn Vinh Sinh phải lo.
Trong lúc Ôn Nguyệt đang suy tính, Ôn Gia Kỳ cuối cùng cũng bịa ra được lý
do, cười gượng gạo: “Con đang bồi dưỡng tình cảm với em hai thôi mà”
Nghe nhắc đến mình, Ôn Nguyệt nhanh nhảu hỏi:
“Tình cảm tương tàn chứ không có tương thân tương ái hả chị?”
Sắc mặt Ôn Gia Kỳ cứng đờ. Ôn Vinh Sinh sa sầm mặt: “Nói linh tinh!” Ông
cũng lười mắng hai đứa con gái, chỉ bảo quản gia Hứa gọi Trần Bảo Cầm
xuống ăn cơm.
Ba phút sau, cả nhà di chuyển vào phòng ăn.
Đúng là đại gia tộc, phòng ăn rộng chừng 40-50 mét vuông, bàn ăn hình chữ
nhật dài đủ chỗ cho gần hai mươi người ngồi.
Ôn Vinh Sinh ngồi ghế chủ tọa. Bên trái ông là mẹ con Trần Bảo Cầm, bên phải
là Ôn Nguyệt và Dịch Hoài.
Sau khi yên vị, Ôn Vinh Sinh sực nhớ ra thiếu người, nhíu mày hỏi: “Vĩnh Khang
vẫn chưa đến à?”
Trần Bảo Cầm đã sớm để ý nhưng sợ Ôn Vinh Sinh phật ý nên không dám nói.
Giờ thấy ông hỏi, bà ta vội vàng biện hộ cho con rể:
“Anh Lâm gần đây sắp xếp cho Vĩnh Khang xuống chi nhánh rèn luyện. Nó mới
đi làm, cần thời gian quản lý công việc. Hơn nữa mình cũng biết giao thông
Hương Giang tắc đường thế nào rồi đấy, nó tan làm đi sang đây chắc chắn
phải mất chút thời gian”
Lời này lừa người ngoài thì được, chứ ai biết tính nết Lâm Vĩnh Khang thì còn
lâu mới tin.
Ừ, mới vào công ty bận đến mức đến nhà bố vợ ăn cơm cũng muộn, nhưng lại
rảnh rỗi đi cặp kè với nữ minh tinh lên báo cơ đấy!
Nhưng Trần Bảo Cầm đã muốn che đậy cho con rể, Ôn Vinh Sinh cũng không
vạch trần, chỉ hỏi: “Nó làm việc ở công ty thế nào? Có gây ra lỗi lầm gì không?”
Vừa nghe câu này, Ôn Gia Kỳ biết ngay là cha đã nghe thấy lời Ôn Nguyệt nói
ban nãy. Cô ả cong môi cãi:
“Đương nhiên là không rồi! Vĩnh Khang là du học sinh trường danh tiếng về,
việc quản lý công ty cỏn con sao làm khó được anh ấy. Daddy đừng có nghe kẻ
nào đó đặt điều nói bậy!”
Vừa nói, cô ả vừa lườm Ôn Nguyệt cháy mặt.
Ôn Nguyệt đâu phải dạng vừa để người ta lườm nguýt, cô giả vờ ngạc nhiên
hỏi:
“Mắt chị bị chuột rút à?”
Ôn Gia Kỳ dựng lông mày: “Mắt mày mới bị chuột rút!”
“Không bị chuột rút sao chị cứ trợn ngược mắt lên nhìn tôi thế?” Hỏi xong, cô
quay sang Ôn Vinh Sinh, “Daddy, chúng ta ăn cơm được chưa? Hay phải đợi
‘người bận rộn’ kia đại giá quang lâm mới được ăn?”
Chuyện Lâm Vĩnh Khang cặp kè với minh tinh làm vợ bỏ về nhà mẹ đẻ vốn là
lỗi của hắn. Nếu không phải vì Ôn Gia Kỳ làm mình làm mẩy nhức cả đầu, Ôn
Vinh Sinh còn lâu mới chủ động bảo Trần Bảo Cầm gọi hắn sang đón vợ về.
Thư Sách