Cho đến nay, Ôn Nguyệt chưa thực sự đắc tội kẻ có quyền lực nào. Mối lo của
Ôn Vinh Sinh chỉ là phỏng đoán, chưa chắc đã thành sự thật.
Hơn nữa, Ôn Vinh Sinh dù tệ đến đâu vẫn là cha ruột, vì huyết thống nên ông ta
cũng bao dung cô hơn. Nhờ đó, cô có thể dùng lời lẽ bông đùa để hóa giải
chuyện lớn thành chuyện nhỏ, lại còn nhân tiện kiếm chác được một khoản
kha khá.
Dịch Hoài thì khác. Dù là vợ chồng hợp pháp nhưng quan hệ giữa nguyên thân
và anh ta còn tệ hơn bạn bè bình thường, chẳng có chút tình cảm nào, hoàn
toàn chỉ dựa trên lợi ích.
Liệu cô có thể dùng cái danh “vợ chồng hờ” để lấp liếm qua chuyện này
không? Đó là một vấn đề lớn.
Nhưng nghĩ lại, đối với Dịch Hoài lúc này, mối quan hệ hợp tác với nhà họ Ôn
vẫn rất quan trọng. Vì thế khả năng anh ta tiếp tục nhẫn nhịn cô cũng rất cao.
Ngược lại, chỉ cần hai nhà còn hợp tác, cô có thể lợi dụng Ôn Vinh Sinh và Dịch
Hoài để kiềm chế lẫn nhau, từ đó ngư ông đắc lợi.
Thế nên dù tối nay Dịch Hoài có muốn nói gì, cô cũng chẳng cần lo lắng. Binh
đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, kiểu gì cũng có cách giải quyết.
Nhưng điều bất ngờ là Dịch Hoài chẳng đả động gì đến chuyện hôm nay.
Vừa vào thư phòng, anh đi thẳng đến bàn làm việc, cầm một tập tài liệu đưa
cho Ôn Nguyệt:
Thư Sách
“Thời gian gấp gáp nên tạm thời anh chỉ liên hệ được sáu người này. Em xem
trước đi, nếu thấy ổn thì anh bảo A Đông sắp xếp cho họ đến Hương Giang
phỏng vấn” (A Đông tên đầy đủ là Dịch Đông, em trai ruột của Dịch Hoài).
Ban đầu Ôn Nguyệt còn ngơ ngác, nhưng khi mở trang đầu tiên ra xem sơ yếu
lý lịch, cô hiểu ngay. Cô giơ tập tài liệu lên hỏi: “Đây là hồ sơ vệ sĩ à?”
“Ừ. Thông tin chưa đầy đủ lắm, nhưng đều là thật”
Nghe Dịch Hoài nói vậy, Ôn Nguyệt cúi xuống xem kỹ hơn, mới hiểu ý anh là gì.
Trong hồ sơ có ghi họ xuất thân từ lực lượng đặc chủng, nhưng phiên hiệu đơn
vị lại bị ẩn đi vì lý do bảo mật. Các nhiệm vụ quan trọng từng tham gia cũng bị
lược bỏ, chỉ ghi chung chung là từng lập công hạng mấy, đạt giải gì trong các
cuộc thi quân sự.
Tuy nhiên thông tin về kỹ năng cá nhân lại rất chi tiết, sở trường võ thuật môn
phái nào đều ghi rõ. Ngoài ra, cả mấy người này đều biết sử dụng súng.
Nhìn thấy chữ “súng”, Ôn Nguyệt sực nhớ ra một chuyện, bèn hỏi:
“Nếu mấy người này phỏng vấn đạt, có thể trang bị súng cho họ không? Tiền
nong em tự lo”
Từ lúc nảy ra ý định thuê vệ sĩ, Ôn Nguyệt đã hỏi hệ thống về luật sử dụng
súng.
Tuy đây là thế giới trong tiểu thuyết, nhiều chi tiết hư cấu, nhưng bối cảnh
chính trị và lịch sử thì khá giống thế giới cũ của cô.
Hương Giang ở thế giới này cũng sẽ được trao trả vào năm 97. Trước đó, một
số chính sách đã bắt đầu đồng bộ hóa với Đại Lục, ví dụ như lệnh cấm súng
toàn diện vào năm 96.
Hiện tại là năm 94, còn hơn hai năm nữa mới đến lệnh cấm. Vì thế, chỉ thuê
mấy vệ sĩ giỏi võ thôi thì chưa đủ để Ôn Nguyệt an tâm hoàn toàn. Dù sao
những kẻ cô sắp đắc tội toàn là đại gia lắm tiền nhiều của, chẳng tiếc tiền
thuê sát thủ.
Khổ nỗi, cả Ôn Nguyệt hiện tại lẫn nguyên thân đều không có mối lái để mua
súng. May sao Dịch Hoài đã nhận lời giúp tìm vệ sĩ, cô đành mặt dày nhờ vả
anh luôn thể.
Dù anh có từ chối thì cô cũng chỉ tốn thêm chút nước bọt thôi mà.
May mắn là Dịch Hoài – người đàn ông trông như cỗ máy kiếm tiền vô cảm này
– thực ra lại khá tốt tính. Nghe yêu cầu của Ôn Nguyệt, anh chẳng hề cau mày,
đáp gọn lỏn:
“Được, trang bị để anh lo. Còn vấn đề gì nữa không?”
“Hết rồi!”
Ôn Nguyệt lắc đầu lia lịa, xem nhanh qua hồ sơ rồi chốt: “Sáu người này là
được rồi. Khi nào thì phỏng vấn được?”
“Khoảng nửa tháng nữa”
“Ừm”
Xong việc rồi, lẽ ra Ôn Nguyệt nên đi.
Nhưng mà.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-54-hau-qua-cua-vu-that-gia-thieu-giahtml]
Đối mặt với Ôn Vinh Sinh – người luôn mồm nói chuyện tình cảm nhưng thực
chất đầy toan tính, Ôn Nguyệt có thể thoải mái châm chọc mỉa mai, “vặt lông”
không thương tiếc.
Nhưng đối mặt với Dịch Hoài – người cũng vì lợi ích nhưng lại đáp ứng mọi yêu
cầu của cô một cách sòng phẳng, cô lại thấy áy náy.
Nguyên nhân sâu xa là do cô đã thực sự hòa nhập vào thân phận hiện tại.
Đây là thế giới tiểu thuyết, chỉ có một Ôn Nguyệt duy nhất. Nếu cô không chấp
nhận thân phận này, thì cô là ai?
Hơn nữa, dù xuyên không mà không có ký ức của nguyên thân, cô vẫn chịu
ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô ấy. Vì thế mỗi khi nhắc đến mẹ nguyên thân, cô
lại thấy xót xa; mỗi khi gặp Ôn Vinh Sinh, cô lại không kìm được ý muốn mỉa
mai ông ta.
Còn với Dịch Hoài, dù mang danh nghĩa vợ chồng, nguyên thân lại chẳng có
chút tình cảm nào với anh, nên khi gặp anh, Ôn Nguyệt không bị ảnh hưởng bởi
cảm xúc tiêu cực nào.
Tóm lại, đứng trên lập trường của Ôn Nguyệt, cô thấy việc Ôn Vinh Sinh phải
chi tiền bảo vệ cô là lẽ đương nhiên. Nhưng Dịch Hoài, với mối quan hệ vợ
chồng ” plastic” này, anh thực sự không cần thiết phải chiều theo mọi ý muốn
của cô như vậy.
Ôn Nguyệt thấy hơi chột dạ, bèn chủ động hỏi: “Chuyện hôm nay. anh không
có gì muốn nói với em à?”
Dịch Hoài đang định bắt tay vào làm việc, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trầm
ngâm một lát rồi nói:
“Hôm nay. em làm tốt lắm”
Câu trả lời ngoài dự đoán khiến Ôn Nguyệt bật cười: “Chỉ thế thôi sao? Anh
không lo em sau này sẽ đắc tội với người ta à?”
“Ừm”
Dịch Hoài thả lỏng vai, dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào mắt Ôn Nguyệt, hỏi:
“Em có thể đảm bảo những tin tức em đưa ra đều là sự thật không?”
“Em đảm bảo”
“Vậy là đủ rồi”
Nói xong, Dịch Hoài cúi xuống tập trung vào tập tài liệu trước mặt, không nhìn
cô nữa.
Ôn Nguyệt sững sờ một chút rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại rồi
mới quay người lên lầu.
Về đến cửa phòng mình, tay đặt lên nắm đấm cửa nhưng cô chưa mở ngay
mà tựa người vào cánh cửa, lẩm bẩm trong đầu:
[Dịch Hoài này. cũng được đấy nhỉ?]
Hệ thống ngẩn ra rồi kiêu hãnh đáp: [Đương nhiên rồi, anh ấy là nam chính
nguyên tác mà lị!]
..
“Hệ thống!!!”
Sáng hôm sau, Ôn Nguyệt bắt đầu ngày mới bằng tiếng gầm gừ qua kẽ răng.
Vốn dĩ mở mắt ra, biết tin tức tối qua oanh tạc khắp các kênh truyền thông và
báo chí, lượng người hóng biến lại tăng vọt, số điểm thu về suýt soát đợt sáng
qua. Tổng số dư điểm hóng biến của cô đã phá mốc 1 triệu ngay sau khi thức
dậy, kèm theo thông báo chúc mừng của hệ thống.