“Con!” Ôn Vinh Sinh tức đến mức bật dậy khỏi ghế sofa, định lao ra “xử” đứa
con gái ngỗ ngược.
Nhưng Ôn Gia Kỳ chỉ mạnh mồm lúc đầu, thấy bố nổi trận lôi đình thì sợ mất
mật, vội vàng hừ một tiếng rồi co giò bỏ chạy.
Không tóm được người, Ôn Vinh Sinh giận điên người, cúi xuống đập bàn chan
chát: “Đồ bất hiếu!” Nghĩ lại những lời con gái nói, ông lại bồi thêm câu nữa:
“Ngu xuẩn!”
Ôn Nguyệt ngồi xem kịch hay miễn phí, chẳng những không thương cảm cho
ông già mà còn thầm hả hê: “Nó bất hiếu hay ngu xuẩn thì cũng là ‘sản phẩm’
do daddy sinh ra và nuôi dưỡng mà thôi”
Đáng đời!
Sau khi Ôn Gia Kỳ bỏ đi, Ôn Vinh Sinh nhíu mày suy tư hồi lâu.
Ông không lo lắng cho sự an toàn của con gái. Dù ngốc nghếch nhưng cô ta
vẫn là tiểu thư được nuôi lớn bằng tiền, không dễ gì bị mấy lời đường mật dụ
dỗ bỏ nhà theo trai.
Nếu có bị lừa tiền hay lừa tình một chút mà khôn ra được thì ông coi như học
phí.
Điều ông băn khoăn là những lời Ôn Gia Kỳ vừa nói. Cô ta không tự nhiên mà
mạnh miệng thế, chắc chắn là do Lương Dịch Thông đã hứa hẹn điều gì đó
ngọt ngào lúc tiễn khách.
Vấn đề đặt ra là: Nếu gia thế Lương Dịch Thông là thật, tại sao hắn lại vội vã
muốn trói buộc Ôn Gia Kỳ đến thế? Vì tình yêu đích thực?
Ôn Vinh Sinh không tin.
Còn nếu gia thế là giả, thì kỹ năng lừa đảo của hắn quá tinh vi, màn thể hiện
trên bàn ăn hôm nay gần như không có kẽ hở.
Ôn Vinh Sinh ngẩng lên hỏi hai người còn lại trong phòng: “Hai đứa thấy sao?
Lời thằng Lương Dịch Thông nói có đáng tin không? Dự án mỏ vàng của nó liệu
có ổn?”
Dịch Hoài trầm ngâm: “Thật giả thế nào con chưa dám chắc. Nhưng nếu con
có trong tay một dự án ngon ăn như thế, chỉ cần dòng tiền không bị đứt gãy,
con tuyệt đối sẽ không gọi vốn từ bên ngoài”
Đừng nói đến mỏ vàng, ngay cả những dự án bình thường đang sinh lời, chẳng
ai dại gì chia sẻ miếng bánh ngon cho người khác. Nhà đầu tư đâu phải nhà từ
thiện, họ bỏ tiền là để chia chác lợi nhuận.
Kể cả khi thiếu vốn, vay ngân hàng vẫn là lựa chọn tối ưu hơn. Với dự án tốt,
ngân hàng sẵn sàng giải ngân, và tiền lãi ngân hàng chắc chắn rẻ hơn nhiều
so với việc chia cổ tức cho nhà đầu tư cá nhân.
Hơn nữa, nếu hắn thiếu vốn thật, tại sao những người đầu tư tháng trước,
tháng sau đã nhận được cổ tức? Tiền ở đâu ra mà nhanh thế?
Chắc chắn có vấn đề!
Ôn Vinh Sinh gật gù đồng tình, hỏi tiếp: “Thế con nghĩ ở Châu Phi có mỏ vàng
thật không?”
“Có thể có. Nhưng Châu Âu gần Châu Phi hơn, nhiều nơi còn từng là thuộc địa
của họ. Nếu có mỏ vàng ngon, liệu người châu Âu có bỏ qua không? Giả sử
chúng ta bỏ đống tiền ra thăm dò được vị trí, liệu chính quyền địa phương có
để yên cho chúng ta khai thác mà không nhòm ngó?”
Rõ ràng Dịch Hoài không mặn mà gì với chuyện đào vàng ở lục địa đen:
“Hương Giang cách Châu Phi quá xa, rủi ro cao. Thay vì mơ mộng mỏ vàng, chi
bằng daddy đầu tư vào nội địa, ít nhất ở tỉnh Sơn Tây có mỏ than thật đấy”
Ôn Nguyệt lập tức chen vào: “Đầu tư mỏ than Sơn Tây là ý hay đấy ạ”
huong-cang-thap-nien-90/chuong-173-mo-vang-chau-phi-cam-bay-da-cap-tinh-
vihtml]
Những năm 2000, ai giàu nhất? Chính là các ông chủ mỏ than!
Hiện tại là năm 1994, ngành than đang bước vào thời kỳ hoàng kim. Đi đào
than ở Sơn Tây chắc chắn ăn đứt cái bánh vẽ mỏ vàng Châu Phi.
Đào vàng ở Châu Phi mà giàu được thì chỉ có trong tiểu thuyết, hoặc là. trùm
đa cấp.
Về chuyện mỏ vàng, Ôn Nguyệt chỉ góp ý nhẹ nhàng vậy thôi, chưa định vạch
trần chân tướng ngay.
Lương Dịch Thông mới đến Hương Giang chưa đầy hai tháng mà đã lùa được
hơn 30 triệu tệ tiền vốn. Đây là một vụ án lớn. Nếu tung tin này ra, số điểm “ăn
dưa” thu về chắc chắn không nhỏ.
Nếu nói cho Ôn Vinh Sinh biết ngay, ông ta sẽ nói với Ôn Gia Kỳ. Với cái nết
của bà chị này, chắc chắn sẽ làm ầm lên với Lương Dịch Thông. Tin tức lan
truyền trước khi báo đăng, giá trị của “quả dưa” sẽ giảm đi đáng kể.
Dù sao Ôn Vinh Sinh cũng là cáo già, không dễ bị lừa. Hơn nữa, ông ta cũng
vừa tỏ ý muốn tự mình đầu tư sang Châu Phi chứ không định chung chạ với
Lương Dịch Thông.
Nên cô chẳng lo ông ta bị mất tiền. Nhắc nhở thế là đủ, cô kéo tay Dịch Hoài
chuồn lẹ.
Theo kế hoạch của Ôn Nguyệt, bóc phốt càng sớm càng tốt. Nhưng trưa hôm
sau, khi cô định gặp Hoàng Chí Hào để giao bằng chứng, thì vụ việc lại có diễn
biến mới.
Sáng sớm, Lương Dịch Thông đã gọi điện cho hai thiếu gia bất động sản –
những “nhà đầu tư” đã rót cho hắn 2 triệu và 3 triệu tệ vào dự án mỏ vàng.
Hai thiếu gia này tuy đã nhận được cổ tức tháng đầu, nhưng vẫn canh cánh nỗi
lo vì Lương Dịch Thông ở Hương Giang chẳng có tài sản gì đáng giá ngoài hai
chiếc xe.
Nghe tin hắn muốn mua nhà định cư lâu dài, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Họ
nhiệt tình giới thiệu các dự án của gia đình, hứa hẹn giảm giá, thậm chí sẵn
sàng môi giới giúp nếu hắn thích dự án của người khác.
Lương Dịch Thông cười cảm ơn và đưa ra yêu cầu:
“Tôi định mở công ty ở Trung Hoàn nên muốn nhà không quá xa khu đó. Tuy
gia đình tôi ở Nam Dương, nhưng tôi ở lại đây là vì Gigi. Nhà mua xong chắc
chắn sẽ đón cô ấy về sống chung, nên diện tích không được bé quá. Tốt nhất
là biệt thự 3 tầng, có hồ bơi và sân vườn”
Nghe những yêu cầu này, hai thiếu gia càng thêm phấn khích.
Giá nhà đất Hương Giang đắt đỏ, một căn biệt thự cả nghìn mét vuông ở vị trí
đẹp cũng phải 40-50 triệu tệ. Lương Dịch Thông lại đòi hỏi nhà gần Trung
Hoàn, có hồ bơi sân vườn, thì giá trị còn khủng khiếp hơn.
Nếu hắn dám bỏ ra cả đống tiền như vậy để mua nhà, thì còn ai nghi ngờ hắn
là kẻ lừa đảo nữa?
Thư Sách