Vở kịch khôi hài kết thúc khi Ôn Vinh Sinh đập bàn cái rầm, dọa sẽ gạch tên Ôn
Gia Kỳ ra khỏi gia phả. Trước sức ép của ông bố độc tài, Ôn Gia Kỳ đành cay
đắng chấp nhận móc hầu bao trả nợ, rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài.
Ra đến cửa gặp Ôn Nguyệt, cô ta như phát điên, mắt đỏ hoe gào lên: “Thấy tôi
thê thảm thế này cô hài lòng chưa?”
Ôn Nguyệt ngơ ngác: “Chị thảm hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Đừng có giả vờ ngây thơ! Lương Dịch Thông bị bắt tối hôm trước, sáng hôm
sau báo của cô đã đăng bài bóc phốt hắn lừa đảo. Cô dám nói là cô không biết
trước mọi chuyện? Cô cố tình giấu nhẹm đi để tôi nhảy vào hố lửa đúng
không?”
“Chị bị hoang tưởng à?” Ôn Nguyệt cười khẩy, “Daddy quyền lực ngút trời còn
chưa điều tra ra lai lịch thằng đó, tôi tài thánh gì mà mấy ngày đã lật tẩy được
quá khứ của hắn?”
Ôn Gia Kỳ nghiến răng: “Thế bằng chứng trên báo cô lấy ở đâu ra?”
“Độc giả gửi thư tố giác chứ đâu. Báo của tôi lúc nào chẳng mở hòm thư tiếp
nhận tin tức, chị có ‘phốt’ gì hay thì cứ gửi qua đây”
“Cô nói dối! Làm gì có chuyện trùng hợp thế!”
Thấy Ôn Gia Kỳ nắm chặt tay, gân cổ lên muốn đánh người nhưng lại không
dám manh động, Ôn Nguyệt thầm nghĩ: Quả nhiên màn đánh Tặc vương hôm
trước có tác dụng phết. Cô nhún vai: “Sự thật là nó trùng hợp thế đấy”
“Cô” Ôn Gia Kỳ cứng họng.
“Còn nữa,” Ôn Nguyệt định đi lướt qua nhưng lại dừng bước, “Chị nghĩ mình ra
nông nỗi này là do tôi không báo trước cho chị biết bộ mặt thật của Lương
Dịch Thông à?”
“Chứ còn gì nữa!” Ôn Gia Kỳ hét lên, rồi chợt nhận ra mình hớ, “A ha! Cô thừa
nhận rồi nhé! Cô biết thừa hắn là kẻ lừa đảo!”
“Tôi không nghĩ vậy” Ôn Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm, “Vấn đề của chị chỉ gói
gọn trong một chữ thôi: Ngu”
Phàm là người có chút đầu óc, chẳng ai dại dột đi bảo lãnh miệng cho một gã
đàn ông mới quen biết. Nếu là kẻ lụy tình mù quáng thì không nói làm gì, đằng
này Ôn Gia Kỳ lại không phải kiểu đó. Vậy thì chỉ có thể giải thích bằng sự ngu
ngốc mà thôi.
Nhớ lại lúc mới biết thân thế của Lâm Vĩnh Khang, hệ thống từng nói trong
nguyên tác hắn lừa dối Ôn Gia Kỳ cả đời. Lúc đó Ôn Nguyệt còn thắc mắc hắn
diễn sâu cỡ nào mới qua mặt được vợ. Giờ thì cô hiểu rồi, với chỉ số IQ của Ôn
Gia Kỳ, lừa cô ta cả đời là chuyện dễ như ăn kẹo.
Mặc kệ tiếng giậm chân bình bịch của bà chị đằng sau, Ôn Nguyệt đi thẳng
vào thư phòng.
Trong phòng, Ôn Vinh Sinh đang ngồi hút thuốc, khói mù mịt. Ôn Nguyệt vừa
thò đầu vào đã phải lùi lại: “Hay mình đổi chỗ khác nói chuyện đi daddy?”
Ôn Vinh Sinh sực tỉnh, gật đầu: “Sang phòng tiếp khách nhỏ đi”
Phòng tiếp khách này khác với phòng khách lớn bên ngoài, không gian kín đáo
và riêng tư hơn, thường dùng để tiếp những đối tác quan trọng nhưng không
quá thân thiết.
Dù mùi thuốc lá đã bay bớt nhưng Ôn Nguyệt vẫn mở toang cửa sổ cho
thoáng khí.
Ngồi xuống ghế, Ôn Vinh Sinh im lặng hồi lâu, lông mày nhíu chặt.
Ông đang đau đầu vì chuyện của Ôn Gia Kỳ. Đứa con gái này không giống Ôn
Gia Đống. Thằng em tuy đời sống cá nhân bê bối nhưng ít ra còn có chút đầu
óc, tống cổ ra nước ngoài là xong chuyện, khuất mắt trông coi.
Còn con bé này, đầu óc rỗng tuếch, đưa ra nước ngoài không khéo lại bị dụ dỗ
vào con đường hư hỏng, nghiện ngập lúc nào không hay.
Mà giữ lại Hương Giang thì sợ nó lại gây họa, làm ảnh hưởng đến uy tín của
tập đoàn.
Tiến thoái lưỡng nan.
huong-cang-thap-nien-90/chuong-179-gia-mon-bat-hanh-cu-quay-xe-cua-ong-
trumhtml]
Ông ngước nhìn Ôn Nguyệt, định mở lời nhờ vả: “A Nguyệt”
Thư Sách
Nhìn vẻ mặt ông già là Ôn Nguyệt biết ngay sắp có chuyện chẳng lành, tám
phần mười là liên quan đến “cục nợ” Ôn Gia Kỳ. Cô cắt ngang ngay: “Daddy gọi
con đến có việc gì gấp không?”
Đùa à, Ôn Gia Kỳ có phải con gái cô đâu mà bắt cô phải lo!
Thấy con gái tỏ thái độ cự tuyệt rõ ràng, Ôn Vinh Sinh đành nuốt lời định nói
vào trong, chuyển sang chủ đề khác:
“Sắp tới là Tết Trung Nguyên (Rằm tháng Bảy), daddy định về nhà thờ tổ làm
lễ. Lần này con lo liệu việc chuẩn bị đi, rồi cùng daddy về quê tế tổ”
Ôn Nguyệt nhướng mày ngạc nhiên.
Đây quả là chuyện hiếm có khó tìm.
Hương Giang là một thành phố kỳ lạ. Một mặt thì hiện đại, cởi mở, chuyện yêu
đương, ly hôn, sống thử là bình thường. Nhưng mặt khác, tư tưởng phong kiến,
mê tín dị đoan, trọng nam khinh nữ vẫn còn ăn sâu bám rễ, đặc biệt là trong
giới hào môn.
Có con trai là có tất cả, con gái chỉ là “bát nước đổ đi”. Việc tế tổ, bước chân
vào từ đường là đặc quyền của đàn ông con trai. Phụ nữ, nhất là con gái đã đi
lấy chồng như Ôn Nguyệt, thường bị gạt ra rìa.
Không ngờ Ôn Vinh Sinh lại có lúc “nghĩ thoáng” đến thế.
Cũng phải thôi, cả ông và thằng con trai quý tử đều rơi vào cảnh tuyệt tự. Nếu
cứ khư khư giữ cái lề thói cũ, vài chục năm nữa lấy ai thắp hương cho tổ tiên
nhà họ Ôn?
Hoàn cảnh xô đẩy, không muốn thoáng cũng phải thoáng.
Ôn Nguyệt nhận lời ngay tắp lự.
Với cô, chuyện tế tổ chẳng có ý nghĩa gì ghê gớm. Kiếp trước nhà cô cũng bình
thường, lễ tết nào cũng về quê thắp hương.
Nhưng với những đứa con gái khác của nhà họ Ôn chưa từng được bước chân
vào từ đường, đây là một tín hiệu cực kỳ quan trọng: Sự công nhận chính thức
của Ôn Vinh Sinh.
Trong bối cảnh cuộc chiến giành quyền thừa kế đang âm ỉ, việc Ôn Nguyệt
được dẫn đi tế tổ chắc chắn sẽ khiến các phe phái khác (như Tam phòng)
đứng ngồi không yên.
Mà con người ta khi cuống lên thì rất dễ làm liều.
Đây chính là cơ hội ngàn vàng để dụ rắn ra khỏi hang.