Phó Văn Phương cười nhạo trong lòng. Sống với nhau bao nhiêu năm, bà lạ gì
bản chất của người chồng này.
Bề ngoài đạo mạo, bên trong thối rữa. Nếu không phải bà đã hy sinh cả tuổi
thanh xuân cho hắn, lại không cam tâm nhìn hắn ly hôn rồi rước gái trẻ về nhà
hưởng thụ thành quả, thì bà đã đá đít hắn từ lâu rồi.
Tuy mấy năm nay Chu Kim Long đã tém tém lại, nhưng bản tính khó dời. Bà
không cần nghĩ cũng biết vụ này do hắn gây ra.
Nhưng ngoài mặt, bà vẫn giữ vẻ bình thản, tiếp lời: “Anh nói Dịch Hoài là kẻ
nửa mùa, nhưng người ta từng dự thính 4 năm ở Đại học Hương Giang đấy, học
vấn chắc không tệ đâu. Lại có bản lĩnh, mới 30 tuổi đã lọt top 10 tỷ phú. Xét về
‘vẻ đẹp nội tâm’, cậu ta cũng ăn đứt anh rồi”
Chu Kim Long tức tối: “Nó vào được top 10 là nhờ có bố vợ giàu thôi! Tôi mà
làm con rể tỷ phú thì tôi cũng vào được!”
Phó Văn Phương bồi thêm: “À, hóa ra là anh muốn làm con rể tỷ phú, có ý đồ
với con gái người ta, nhưng bị người ta chê”
Chu Kim Long cứng họng, biết mình lỡ lời nhưng vẫn cố cãi cùn: “Cô ta không
ưng tôi thì sao lại quyến rũ tôi? Còn em nữa, em là vợ ai thế hả? Sao cứ bênh
người ngoài chằm chặp vậy?”
Phó Văn Phương không ngán: “Nếu nó quyến rũ anh thì anh đi tìm nó đi! Dù
sao tôi cũng vô dụng, bố tôi không phải tỷ phú, tôi không xứng với anh! Tôi dọn
đồ đi ngay cho anh vừa lòng!”
Chiêu này bà đã dùng nhiều lần trong giai đoạn Chu Phúc Kim đang mở rộng.
Khi đó, câu chuyện tình yêu của họ đang được PR rầm rộ, hắn sợ bà ly hôn làm
sụp đổ hình tượng thương hiệu, nên lần nào cũng phải xuống nước.
Và cái giá của mỗi lần thỏa hiệp là cổ phần của hắn dần chuyển sang tay bà.
Tuy phần lớn cổ phần được chuyển cho con trai (do bà đứng tên giám hộ),
nhưng quyền lực của bà trong công ty ngày càng lớn. Từ một nhân viên bán
hàng, bà leo lên làm Cửa hàng trưởng, rồi nắm giữ các vị trí quan trọng trong
ban lãnh đạo.
Giờ đây, Chu Kim Long không còn dám ho he trước mặt vợ như xưa.
Thấy vợ nổi giận, hắn vội vàng ôm lấy bà xin lỗi rối rít, thề thốt chỉ yêu mình
bà, không bao giờ có ý định lăng nhăng.
Những lời này, lần đầu nghe bà còn cảm động rơi nước mắt. Nhưng giờ thì bà
đã chai sạn.
Bà lạnh lùng nói: “Tấm lòng của anh tôi hiểu. Nhưng các cổ đông khác có hiểu
không? Đọc báo hôm nay, họ sẽ nghĩ anh vì không ‘câu’ được cô Ôn nên thẹn
quá hóa giận mới phát ngôn lung tung. Thương hiệu của chúng ta sống nhờ
vào câu chuyện tình yêu thủy chung. Nếu họ hiểu lầm, liệu họ có để yên cho
anh ngồi ghế chủ tịch không?”
Bà thở dài vẻ bất lực: “Vụ này, anh đúng là quá bốc đồng rồi”
Chu Kim Long cũng đang hối hận xanh ruột. Hắn không ngờ Ôn Nguyệt lại
“cứng” đến thế. Phụ nữ gặp chuyện này thường im lặng cho qua, sao cô ta dám
toang toác lên báo nói thẳng mặt hắn như vậy?
Nhưng hắn không muốn nhận sai, vẫn cố vớt vát: “Chắc không đến mức đó
đâu”
“Tôi cũng mong là không. Thực ra, dù hội đồng quản trị có ý kiến gì, chỉ cần
chúng ta kiểm soát được dư luận, giữ vững hình tượng tình yêu bất diệt, thì vị
trí của anh vẫn an toàn”
Thư Sách
huong-cang-thap-nien-90/chuong-189-man-kich-vo-chong-song-ngam-tai-le-
vinhhtml]
“Đúng đúng, em nói phải!” Chu Kim Long như vớ được cọc, “Anh sẽ liên hệ báo
chí ngay, cho họ viết bài lật ngược thế cờ”
Phó Văn Phương mỉm cười: “Ừ, anh đi đi”
Nhìn theo bóng lưng chồng, nụ cười trên môi bà tắt ngấm. Cứ quậy đi, quậy
cho banh nóc nhà họ Ôn vào. Lúc đó thời cơ của ta mới thực sự đến.
Mất hợp đồng với Chu Phúc Kim, không ít cổ đông Lệ Vinh Bách Hóa tỏ ra bất
mãn với Ôn Nguyệt. Nhưng chưa kịp làm khó cô thì bài phỏng vấn của Chu Kim
Long đã nổ ra.
Những lời lẽ của hắn, đến người dân bình thường còn chẳng tin, huống chi là
mấy lão cáo già trong hội đồng quản trị.
Có người cho rằng làm ăn với kẻ ngu ngốc như vậy, thất bại không phải lỗi của
Ôn Nguyệt. Nhưng cũng có kẻ muốn “đục nước béo cò”, nhân cơ hội này hạ bệ
cô để đưa người nhà lên thay.
Tuy nhiên, bài phản pháo sắc sảo của Ôn Nguyệt trên báo ngày hôm sau đã
đập tan âm mưu đó. Lý lẽ của cô quá thuyết phục. Hơn nữa, theo lời cô, nếu ai
còn cố tình bôi nhọ cô thì chẳng khác nào tự nhận mình là thiểu năng trí tuệ.
Không bỏ cuộc, đám người này chuyển sang chỉ trích thái độ của cô quá gay
gắt, dễ gây mất lòng đối tác, và vận động các cổ đông khác bỏ phiếu sa thải
cô.
Nhưng chuyện này. ai có đầu óc bình thường đều thấy Ôn Nguyệt làm đúng.
Thế nên dù muốn hạ bệ cô, chẳng ai dại dột đứng ra làm chim đầu đàn.
Họ đùn đẩy nhau gọi điện cho các cổ đông lớn, cuối cùng đụng phải “tấm sắt”
là một cổ đông tính tình bộc trực, bị chửi cho vuốt mặt không kịp: “Đầu óc
mấy người có vấn đề à?”
Vị cổ đông này sau đó gọi điện báo tin cho Ôn Vinh Sinh.
Chu Kim Long không chỉ xúc phạm Ôn Nguyệt mà còn chà đạp lên thể diện
của Bách Hóa Lệ Vinh và cả nhà họ Ôn.
Nếu Ôn Nguyệt nhẫn nhịn cho qua, ông mới thất vọng. Còn phản đòn như thế
này mới đúng chất con gái ông!
Cúp máy, Ôn Vinh Sinh không gọi cho từng kẻ gây rối mà gọi thẳng cho cổ
đông nắm nhiều cổ phần nhất trong nhóm đó, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng
đầy uy lực: “Tôi nghe nói các vị có nhiều ý kiến về Ôn Nguyệt lắm hả?”