Chương 1: Pháo hôi thiên kim thật trong truyện niên đại
“O o o!” Tiếng gà gáy rồi, trời đã sáng.
“Ông đi đâu đấy?”
“Tôi đi mượn xe bò đón thằng Chu Minh một chuyến!”
Giấc ngủ này thật thoải mái, Chu Bạch Lộ vô thức trở mình một cái. Nghe thấy
tiếng người nói chuyện, cô mơ màng ngỡ mình đang nằm chiêm bao. Trong
đầu cứ hiện ra cảnh tượng tiếng nổ lớn sau khi cô giật kíp nổ, xen lẫn tiếng van
xin của những kẻ đó. Khoan đã. chẳng phải cô đã chết rồi sao?
Chu Bạch Lộ giật mình ngồi dậy. Lúc này gà mới gáy lượt đầu, trong phòng vẫn
còn tối om om. Nhờ chút thị lực yếu ớt lúc mới tỉnh, cô lờ mờ nhận ra có hai
người đang ngồi trên đầu giường đất.
“Cái đứa này ngủ mớ hay sao thế?” Tiếng người đàn bà vừa cất lên, nghe có
chút tuổi tác, tim Chu Bạch Lộ thắt lại: Cô sống lại rồi? Ngay sau đó, một tiếng
“bịch” vang lên, Chu Bạch Lộ nằm thẳng cẳng xuống giường.
Chuyện này là thế nào? Cô dùng tay sờ tấm chăn trải dưới thân, vải thô sao?
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, đầu óc cô như bị búa tạ giáng mạnh một nhát, vô số
thông tin tràn vào đại não. Chu Bạch Lộ đau đớn không thôi, vật lộn một hồi
rồi ngất lịm đi.
Rất lâu sau, căn phòng yên tĩnh trở lại, Chu Bạch Lộ cũng tỉnh dậy. Cô chảy
nước mắt, đau đầu đến mức không nói nên lời, chỉ biết gào thét trong lòng: Cái
quái gì thế này! Kiếp trước cô tình cờ phát hiện bí mật thân thế, lại biết được
em gái nuôi cùng chồng cấu kết định chiếm đoạt tài sản sau khi mình chết.
Cô uất ức hôn mê ba ngày ba đêm, tỉnh dậy thì phát hiện mình bị ung thư não.
Cái bệnh này là cầm chắc cái chết, cô dứt khoát làm một mẻ sạch sành
sanh, đem hàng nghìn tỷ tài sản quyên góp hết sạch, rồi lôi kẻ thù cùng chết
chung!
Vừa mở mắt ra đã xuyên thư, thành thiên kim thật nhưng là kiếp pháo hôi
trong truyện niên đại, đất diễn ít đến thảm thương, cả đời người miêu tả chưa
đầy nghìn chữ. Chu Bạch Lộ nằm trên giường, nhìn con nhện đang chăng tơ
trên trần nhà tối đen, thầm nghĩ chẳng lẽ vì mình quyên nhiều tiền quá nên mới
được trọng sinh? Thế này chẳng phải trúng số độc đắc sao? Có cơ hội sống lại
lần nữa không phải ai cũng gặp được. Dù vận mệnh trắc trở nhưng không phải
không thể xoay chuyển, cô nhất định phải trân trọng cơ hội này!
nghiet-va-cuoc-hon-nhan-quan-nhan-tn-80-chu-cua-chong-cu-sung-khong-
ngung/chuong-1.html]
Nghĩ đoạn, Chu Bạch Lộ không trốn trong chăn nữa, cô ngồi dậy hăng hái quan
sát căn phòng. Tốt lắm. chẳng có đồ đạc gì đáng giá, chỉ có một cái giường
đất, trong góc đặt hai món nội thất duy nhất là cái bàn cũ và một chiếc hòm
lớn. Quần áo của nguyên chủ đặt ở đầu giường, cô cầm lên sờ thử, là vải bông
thô, dù giặt nhiều lần vẫn thấy hơi cứng tay. Thứ vải này làm việc đồng áng thì
bền, mỗi tội màu sắc không được đẹp, từ áo đến quần đều một màu xanh đen.
Chu Bạch Lộ hơi chê một chút rồi bắt đầu mặc vào, nghĩ mà nhớ đến bộ chăn
ga lụa tơ tằm đặt may riêng ngày trước, đúng là một trời một vực!
Cửa phòng kêu kèn kẹt rồi mở ra, một người phụ nữ trẻ bước vào, sợ gió lạnh
ngoài trời lùa vào nên nhanh tay khép cửa.
“Lộ Lộ, em tỉnh rồi à? Sao không mặc bộ quần áo mới may?” Thấy em chồng đã
dậy, Lưu Anh thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo mới gì cơ? Chu Bạch Lộ sợ lộ tẩy nên cúi đầu không nói. Còn một lý
do nữa, nguyên chủ bị cha mẹ sắp xếp xem mắt, tối qua vừa cãi nhau một trận
với cha mẹ rồi khóc lóc đi ngủ, cho nên lúc này vẫn phải giữ cái bộ dạng đang
dỗi hờn. Lưu Anh thấy vẻ mặt hậm hực của em chồng, biết là cô vẫn chưa
nguôi giận.
Từ ngày cô về làm dâu, cô em chồng này tính tình cũng khá, chị em hòa thuận.
Có điều cái tính nết được cha mẹ chồng nuông chiều nên hơi có phần ngây thơ
quá đỗi. Lưu Anh nhìn quanh một lượt rồi tìm thấy bộ quần áo mới bà mẹ
chồng đã chuẩn bị ở đầu giường, áo khoác bằng vải nỉ mỏng kẻ ca-rô, dưới là
một chiếc quần vải pô-ly đen bóng.
“Mẹ mới may cho em vài hôm trước đấy, đừng bướng nữa, mau thay vào đi!”
Lưu Anh đưa quần áo cho cô, nhưng nét mặt lại hiện rõ vẻ ngập ngừng như
muốn nói lại thôi.
Chuyện đó mình có nên nói hay không đây? Chu Bạch Lộ nhận ra vẻ lưỡng lự
của Lưu Anh. Cô đang nghĩ cách để thay đổi thái độ đây, chẳng phải cơ hội tới
rồi sao?
“Chị dâu, em mặc bộ này cũng được, nhưng em cũng chẳng còn nhỏ dại gì
nữa. Cha mẹ giấu em, chẳng lẽ chị cũng định giấu em sao?” Chu Bạch Lộ ướm
lời hỏi, cô đánh cược là chị dâu chắc chắn biết chuyện gì đó.
Lưu Anh kinh ngạc nhìn em chồng, rồi đánh liều mở miệng. Nếu không nói, e
là em chồng sẽ sinh lòng oán hận với người trong nhà mất!
“Được rồi, cha mẹ không nói cũng vì sợ em hoảng. Ông thôn trưởng đã đánh
tiếng với cha mấy lần rồi, muốn hỏi cưới em cho thằng Nhị Phúc nhà ông ấy,
nhưng cha đều từ chối cả! Vì thế cha mẹ mới cuống cuồng giục em đi xem
mắt. Không phải cha mẹ không muốn cho em thi đại học, mà thực sự là không
còn cách nào khác!”
Chu Bạch Lộ nghe đến cái tên “Nhị Phúc” thì hơi thở chợt đình trệ một nhịp.
Thằng Nhị Phúc chính là đứa con trai ngây ngô khờ khạo của ông thôn trưởng!
Xem ra, bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động rồi. Trong sách có đoạn tả
về nguyên chủ thế này: nguyên chủ không đồng ý xem mắt nên đã bỏ chạy
khỏi nhà, từ đó bặt vô âm tín.