Thứ này đúng là bảo bối, cô không định giám định ngay tại thành phố G mà chuẩn
bị về nhà mới xem kỹ lại, sau đó cẩn thận cất mấy viên ngọc trai vào chỗ cũ, bỏ
chiếc hộp trang điểm vào túi xách.
Lần này thì không sợ Thẻ Trúc Ngọc ăn vụng nữa, nó không có khả năng ăn
xuyên qua đồ vật. Nhìn cái đồ nhỏ này cứ cọ cọ vào ngón tay mình, ra sức nịnh
nọt, Ngọc Hi càng thêm đắc ý.
Buổi tối cô có một giấc ngủ ngon, ban ngày đi mua thêm ít quà cáp, rồi về khách
sạn nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị tối đi tham dự lễ trao giải. Ngọc Hi được mời với
tư cách khách mời, Hoàng Lượng đi cùng cô vào trong.
Dù được mời nhưng vị trí không quá gần phía trước, điều này cũng tốt, có thể yên
tĩnh quan sát buổi lễ. Ngọc Hi đến sớm, phía trước chưa có mấy người, mọi
người đều đang bận đi thảm đỏ bên ngoài. Thảm đỏ bên ngoài còn phải đấu đá
chán chê, Ngọc Hi ngồi bên trong cũng không thấy chán.
Từ cách bài trí sân khấu đến sự bận rộn của nhân viên, nơi này xa hoa hơn nhiều
so với các buổi lễ trao giải trong nước. Chẳng mấy chốc, các ngôi sao bắt đầu
tiến vào. Ngọc Hi khá hưng phấn, lễ trao giải ở thành phố G hoành tráng hơn
trong nước rất nhiều, cô thấy không ít thiên vương, thiên hậu làng nhạc và nhiều
diễn viên mình yêu thích.
Đang xem vui vẻ, bên cạnh có người ngồi xuống. Ngọc Hi dùng dư quang liếc
nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Vương Tử Hiên mân mê chiếc đồng hồ, lén quan sát. Lữ Ngọc Hi ngoài đời còn
đẹp hơn trong tư liệu nhiều. Ánh mắt hắn rơi vào chiếc cổ thon dài của cô, lòng
bỗng nóng rực. Một mỹ phụ trẻ trung lại có năng lực, quả thực quyến rũ hơn các
minh tinh nhiều. Hắn vốn là kẻ chơi bời phóng túng, trong đầu nảy ra ý nghĩ hay là
làm một vố “ám độ trần thương” cũng không tệ.
Ngọc Hi có Thẻ Trúc Ngọc nên cảm quan cực kỳ nhạy bén, cảm nhận được ánh
mắt bên cạnh, mặt cô lạnh lùng hẳn đi, nói với Hoàng Lượng: “Đổi chỗ cho tôi”
Hoàng Lượng: “Được”
Vương Tử Hiên trơ mắt nhìn cô đổi chỗ, sắc mặt biến đổi, đồng thời không kìm
được sờ lên mặt mình. Hắn vốn có gương mặt khá bảnh trai, làm mê đắm không
biết bao nhiêu cô gái, có người còn vì hắn mà sống dở chết dở, vậy mà hắn còn
chưa kịp hành động, người ta đã đổi chỗ ngồi rồi.
Lần này thì hay rồi, ngay cả cơ hội bắt chuyện cũng mất. Hắn vốn định dùng thân
phận nhà sản xuất để kéo gần quan hệ, để mời được Lữ Ngọc Hi, hắn đã tốn
không ít nhân mạch. Hiện tại các phòng trong nhà họ Vương đều đang dốc sức để
bám quan hệ với bất kỳ ai nhà họ Niên, nghĩ đến bà chị cả vừa mới ly hôn, mặt
hắn đen đi vài phần.
Lúc đầu đối với Lữ Ngọc Hi, hắn chỉ muốn lợi dụng sự tiện lợi trong công việc để
hợp tác, giành lấy sự tin tưởng rồi mới mưu tính sau. Vừa rồi nổi lên chút tà niệm
đã làm hỏng kế hoạch, hắn hận không thể tự tát mình một cái. Thế nhưng, dục
vọng đã trỗi dậy thì khó mà đè nén được, nếu Lữ Ngọc Hi thực sự có quan hệ với
hắn, việc hành sự sau này chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nhiều sao? Trong mắt hắn
lóe lên tia nhìn quỷ quyệt.
Ngọc Hi nấp bên cạnh Hoàng Lượng, quan sát một chút. Lúc nãy nhìn không rõ,
giờ nhìn kỹ mới thấy người này có góc nghiêng rất giống Vương Tử Thần. Cô cụp
mắt xuống, xem ra kẻ này cũng là người nhà họ Vương, và điều đó cũng khẳng
định Vương Tử Thần chính là người nhà đó.
Sắc mặt Ngọc Hi không tốt lắm, cô nhanh chóng hiểu ra tại sao người nhà họ
Vương lại nhắm vào mình. Trong mắt đám người đó, phụ nữ chẳng có vị thế gì
cả. Họ nghĩ phụ nữ dễ khống chế, mềm lòng, dễ lừa, nắm thóp được phụ nữ thì
sẽ đạt được mục đích mà không cần đối đầu trực diện với Niên Phong. Ra tay từ
chỗ cô rõ ràng là cách chắc chắn nhất.
Ngọc Hi chạm vào chiếc vòng tay, hừ lạnh một tiếng, kẻ nào dám thò vuốt ra, cô
nhất định sẽ chặt đứt.
Lễ trao giải vẫn tiếp tục, nhưng Ngọc Hi không còn tâm trí đâu mà xem nữa. Cô
chỉ quan tâm một chút đến giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, hóa ra thực sự
là nghệ sĩ của Duyệt Huy — Triệu An Nhiên đoạt giải.
Buổi lễ kết thúc, Ngọc Hi không nán lại lâu. Vừa ra đến cửa, cô vẫn bị người ta
chặn lại. Ngọc Hi ra hiệu cho Hoàng Lượng.
Hoàng Lượng cười nói: “Xin chào, cho hỏi có chuyện gì không?”
Vương Tử Thần xuất hiện: “Tôi từng thấy tin tức về biên kịch Lữ trên báo, luôn
muốn gặp mặt một lần, hôm nay thấy người thật rồi, thời gian còn sớm, hay là
cùng đi ăn một bữa cơm?”
Ngọc Hi không lên tiếng, nheo mắt nhìn về phía một người khác cũng đang đi tới
phía này.