Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Nằm Chơi Cũng Thắng

Chương 1



Chương 1: Mẹ chồng hung dữ

Lâm Thúy thấy đầu óc hơi choáng váng. Ngoài cửa sổ sau nhà, mấy người đàn

bà đang kháo nhau:

Chồng nó chết rồi, sau này không còn ai gửi tiền về nuôi nữa, bà mẹ chồng

hung dữ kia chắc chắn sẽ hắt hủi nó thôi.

Tôi thấy bản thân nó cũng chẳng giữ mình được đâu, không quá mấy ngày là

lại đi mồi chài đàn ông bên ngoài, các bà cứ lo mà giữ chặt chồng mình vào!

Lâm Thúy: .. Đây là đang chửi mình à? Cô nhìn lên xà nhà bằng gỗ đen kịt,

mái nhà là những thân cây cao lương xếp san sát, phía trên còn có mạng nhện

và bụi hóng bay lơ lửng.

Sau khi sắp xếp lại thông tin trong đầu, cô biết mình đã xuyên không. Ở hiện

đại, cô là một người làm việc tự do, vì bệnh tim nên không thể vận động mạnh,

thường có thói quen cầm một chiếc ô cán cong kiểu cũ đi dạo bên bờ sông

vào sáng sớm và chiều tối. Sáng nay cô vẫn đi dạo ở chỗ cũ thì bắt gặp một

tên hung thủ cầm dao truy sát một cô gái. Cô gái bị đánh ngã xuống đất

kêu cứu trong tuyệt vọng.

Cô không kịp nghĩ nhiều liền lao tới dùng ô đập mạnh vào tay tên hung thủ. Cô

cũng không ngờ mình lại bộc phát sức lực lớn đến thế, chỉ một cú đã đánh

rơi con dao xuống đất. Cô dùng ô đánh tới tấp để hắn không kịp nhặt dao,

chờ người đi tập thể dục buổi sáng chạy đến giúp, nào ngờ lại bị hắn đẩy

mạnh một cái, đầu đập vào lan can đá bên bờ sông.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cô đã xuyên thành nguyên chủ cùng tên. Nguyên chủ

sinh năm 1950, lúc nhỏ đã xinh xắn như búp bê, càng lớn càng đẹp đến kinh

ngạc. Chẳng hiểu sao tính tình lại thiên bẩm yếu đuối dễ bị bắt nạt, gặp

chuyện không dám phản kháng mà chỉ biết âm thầm ấm ức.

Đám đàn bà thích đâm chọc ban đầu còn dè chừng soi mói, thấy cô không

dám ho he gì thì bắt đầu chửi thẳng mặt cô là quân hồ ly tinh giống bà nội

cô. Bà nội Lâm hồi trẻ từng đi học trường nữ sinh, nhan sắc vô cùng diễm lệ,

từng khiến bao nhiêu đàn ông theo đuổi, khiến nhiều người đàn bà sau lưng

chửi bà là hồ ly tinh.

Nguyên chủ không dám nói với người nhà, ngược lại còn thấy xấu hổ, thầm

oán hận vì bị bà nội làm liên lụy. Thời đó phong khí cũng vậy, phụ nữ nông thôn

đa số đều lam lũ, ai mà ăn mặc tươm tất một chút là bị nhìn ngó, bị nói là

không đoan chính sau lưng. Nếu bạn phản bác, họ sẽ nói: “Ruồi không đậu vào

quả trứng không nứt, cô không lẳng lơ thì người ta chửi cô làm gì, đàn ông

con trai thích nhìn đàn bà giản dị chứ không thích loại chưng diện” và những

câu tương tự.

Bà ngoại của nguyên chủ cũng giữ quan điểm này, cứ hễ gặp Lâm Thúy là lại

mỉa mai bà nội cô lẳng lơ không phải người đàng hoàng, nếu là ngày xưa thì

chỉ xứng làm lẽ, hễ gặp là lại kể cho Lâm Thúy nghe chuyện người đàn bà nào

đó lẳng lơ bị đánh, không đoan chính bị lột đồ diễu phố làm cả nhà mất mặt.

Sau đó bà ta lại bày ra bộ dạng thấm thía dạy bảo Lâm Thúy: “Cháu đừng có

giống bà nội cháu làm mất mặt gia đình, phải giống như bà ngoại đây này, biết

giữ bổn phận, hiếu thảo với bà ngoại nhiều vào”

Nguyên chủ chỉ biết vâng vâng dạ dạ, càng ngày càng không dám ăn diện.

Nhưng cô vốn dĩ đẹp tự nhiên, sau khi trưởng thành lại càng thêm mặn mà,

rạng rỡ.

thang/chuong-1.html]

Có những gã đàn ông tâm thuật bất chính mỗi lần nhìn thấy đều dùng ánh mắt

dâm ô với cô, thậm chí có kẻ còn đối diện cô mà cởi quần, khiến cô sợ đến

mức không dám một mình ra khỏi cửa.

Những gã biến thái đó đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô, khiến cô sợ hãi

những người đàn ông cao lớn mạnh mẽ hơn mình. Cô luôn nghĩ sau này chỉ

cần gả cho một người dịu dàng chu đáo, nhã nhặn lịch sự là tốt rồi, nhưng cô

lại xấu hổ không dám nói với ai, sợ người ta cười nhạo mình là hạng con gái

thèm khát đàn ông không biết liêm sỉ.

Từ năm mười bốn tuổi, liên tục có người giới thiệu đối tượng cho cô, trong đó

không thiếu các cán bộ thành phố, phong thái nhã nhặn, lương bổng khá

khẩm.

Mẹ và bà ngoại cô rất hài lòng, cảm thấy đó là mối hôn sự tốt, nhưng bà nội

Lâm lại kiên quyết từ chối.

Mùa đông năm nguyên chủ mười bảy tuổi, bà nội định đoạt hôn sự của cô ở

Lục Gia Trang, đối tượng tên là Lục Thiệu Đường, mười chín tuổi.

Lục Thiệu Đường hơn mười tuổi đã theo bác cả vào quân đội, thi đỗ vào trường

sĩ quan thiếu niên, mười bảy tuổi đã trở thành đại đội trưởng trẻ tuổi, tiền đồ

vô lượng.

Theo lời kể của những người quen ở Lục Gia Trang, Lục Thiệu Đường cao ráo

tuấn tú, anh khí ngời ngời. Vốn dĩ anh định cưới con gái của một vị thủ trưởng

trong đại viện quân đội, kết quả lại để cô trèo cao được.

Nhà họ Lâm đều rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, không ít người trong thôn

hâm mộ ghen tị, duy chỉ có nguyên chủ là không thích.

Đặc biệt là mấy mụ đàn bà thích đưa chuyện cứ chạy đến trước mặt cô nói

hươu nói vượn, vừa mỉa mai vừa giả vờ tốt bụng mà rằng:

Ôi chao, con bé thứ ba à, bà nội mày vì tiền sính lễ của nhà họ Lục để lo cho

em trai mày mà mặc kệ mày sống chết rồi. Cái cậu Lục Thiệu Đường đó nổi

tiếng là kẻ ngang ngược, nếu không phải vì không sống nổi ở cái thôn này thì

bác cậu ta có phải tống cậu ta vào quân đội không?

Đàn ông trong quân đội toàn hạng thô lỗ, ngang ngược vô lý, khối ông đánh

vợ đấy. Cái cô nào trong thôn mình chẳng phải lấy một tay lính giải ngũ đó

sao, nhìn xem ngày nào cũng bị đánh cho ra bã? Chậc chậc, thật đáng

thương.

Nguyên chủ bị dọa cho càng thêm sợ hãi người chồng chưa từng mặt tên Lục

Thiệu Đường kia.

Đặc biệt vào ngày kết hôn, Lục Thiệu Đường mới vội vàng từ quân đội trở về,

quả đúng như lời đồn, anh cao lớn vạm vỡ, ngũ quan sâu sắc, vô cùng điển

trai.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.