Ngày hôm sau, Chu Tuệ Quyên kéo tân điểm trưởng Lưu Quần Phúc và Trần
Hải Anh làm đại diện cho điểm thanh niên trí thức, đi sang đại đội Năm Sao
bên cạnh. Nói là đến nhà Lưu Phương ngồi chơi một chút.
Ban đầu họ còn vận động Tô Thanh Từ đi cùng, nhưng cô không phản ứng. Tô
Thanh Từ thừa hiểu họ nhắm trúng sức chiến đấu của cô. Nhưng cô không
muốn dính vào mấy chuyện này.
Bất kể ở thời đại nào, muốn sống tốt thì bản thân phải tự mình đứng vững. Bản
thân không dám phản kháng, dựa vào người khác chống lưng thì trụ được mấy
lần? Nếu tay trái cầm dao mổ heo, tay phải cầm dao chẻ củi, kẻ nào dám ho
he là lao lên chém, thì có nhà chồng nào dám coi thường? Chịu cái sự uất ức
đó thà đầu thai lại còn hơn.
Hơn nữa, Lưu Phương cô còn chưa gặp mặt bao giờ, cũng chẳng có giao tình.
Tự dưng chạy đến nhà người ta làm loạn, nếu êm đẹp thì không sao, lỡ hỏng
việc, có khi người ta còn trách mình lo chuyện bao đồng.
Cho nên khi Chu Tuệ Quyên chạy tới tìm, thái độ của Tô Thanh Từ rất rõ ràng.
Cô xòe hai tay ra: “Tôi đây còn lo thân chưa xong, các người đừng hòng dựa
vào tôi”
Bản thân cô còn chả dựa được vào mình, nếu không có cái nông trường thì giờ
này chắc cô còn thảm hơn ai hết. Đánh nhau hai trận vì bản thân đã mệt
chết rồi, còn bắt chạy đi đánh nhau vì mấy kẻ nhu nhược (bánh bao), trên
đời này nhiều kẻ nhu nhược thế cô lo sao xuể.
Người ở điểm thanh niên trí thức hiếm khi đồng lòng đến thế, họ đứng trên
đỉnh cao đạo đức phê bình Tô Thanh Từ một trận tơi bời.
Đến trưa, nhóm Chu Tuệ Quyên, Trần Hải Anh và Lưu Quần Phúc trở về. Sắc
mặt cả ba đều khó coi. Sau tai Trần Hải Anh còn có hai vết cào rõ rệt. Tóc tai
dù đã chỉnh lại vẫn thấy được sự rối bời. Trần Tú Hương vốn tính cẩn thận,
trong lòng hiểu rõ nên trốn xa hơn ai hết.
Lý Lệ lại kéo Tô Thanh Từ thì thầm to nhỏ: “Thanh Từ, mình thấy thần sắc mấy
người họ không đúng lắm? Lúc đi còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang,
sao lúc về lại như chết trôi thế kia”
Tô Thanh Từ trợn trắng mắt: “Sáng nay cậu chẳng hùa với họ khiển trách mình
sao? Sao giờ lại nói chuyện với mình?”
Lý Lệ đỏ mặt: “Thanh Từ, cậu còn thế nữa là mình nghỉ chơi với cậu đấy”
Tô Thanh Từ cũng không trêu cô nàng nữa: “Cái này còn phải hỏi sao? Chắc
chắn là không được tử tế gì rồi, đừng nói bị mắng, bị đánh cũng là bình
thường. Người ta là dân bản địa, trong thôn ngoài xóm đều là dây mơ rễ má họ
hàng, chưa kể chú bác trong nhà, cộng thêm cháu chắt chút chít, nhà nào
chẳng có mấy chục khẩu? Người ta sợ mấy đứa thanh niên trí thức từ nơi khác
đến các người chắc? Cứ thế lấy danh nghĩa nhà mẹ đẻ chạy sang thôn bên can
thiệp chuyện nhà người ta, họ không đánh cho là đã nể mặt đại đội Cao
Đường lắm rồi”
Lý Lệ thở dài: “Vậy Lưu Phương chẳng phải càng thảm hơn sao?”
“Cái đó phải xem bản thân cô ấy. Nếu cô ấy dám liều mạng, tàn nhẫn được, thì
cô ấy cũng có thể đạp lên đầu nhà chồng mà sống. Lý Lệ, mình nói cho cậu
biết, cậu nhất định phải hiểu một đạo lý: dựa vào người khác không bằng dựa
vào chính mình”
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Thanh Từ, Lý Lệ ngây ngô gật đầu.
Cái đề nghị làm chủ chống lưng cho thanh niên trí thức đã xuất giá, sau lần
đầu tiên bị bẽ mặt đó thì chẳng ai nhắc tới nữa.
Tô Thanh Từ có một lần đi chăn trâu gặp Thẩm Xuân Đào đang đi làm cùng
mọi người, nhớ đến nụ cười dịu dàng của cô ấy, rốt cuộc không đành lòng. Cô
lén lút tặng Thẩm Xuân Đào rất nhiều đường đỏ và đồ ăn, lần nào cũng bắt cô
ấy ăn hết ngay tại trận. Sau vụ canh cá lần trước, cô biết với cái tính của Thẩm
Xuân Đào, cho mang về thì không biết cuối cùng sẽ vào miệng ai.
Mỗi lần gặp mặt, Tô Thanh Từ đều cố gắng truyền bá chút tư tưởng nữ quyền
cho cô ấy. Người phụ nữ dù nhu nhược đến đâu thì vì con cái cũng sẽ vùng lên.
Mỗi lần Tô Thanh Từ nhắc đến bé Yến Yến, trong mắt Thẩm Xuân Đào đều
bùng lên ánh sáng rực rỡ, cô ấy nhét từng miếng thức ăn vào miệng.
“Thanh Từ, cảm. cảm ơn, cảm ơn em” Thẩm Xuân Đào không biết bày tỏ lòng
biết ơn thế nào, chỉ biết nói cảm ơn mãi.
Nhưng vận mệnh cũng không buông tha cho người phụ nữ yếu đuối này.
Một buổi hoàng hôn, tiếng hét thảm thiết vang vọng nửa ngôi làng. Rất nhiều
người nghe tin chạy đến nhà họ Tiêu. Chỉ thấy Thẩm Xuân Đào ánh mắt dại ra
ngồi dưới đất, miệng phát ra những tiếng lầm bầm vô nghĩa.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-41-cai-ky-day-oan-
linhhtml]
Khi mọi người nhìn theo ánh mắt cô về phía chiếc giường, ai nấy đều trợn tròn
mắt. Bé Yến Yến bé bỏng mặt mũi tím tái, mắt mũi miệng đều là vết máu khô,
hai bàn tay non nớt, đầu ngón tay toàn là máu.
Tiếu Thẩm (mẹ chồng) tát một cái bốp vào mặt Thẩm Xuân Đào: “Cái con tiện
nhân này, đồ vô dụng. Có đứa con cũng trông không xong, nhà họ Tiêu cưới
mày đúng là xui xẻo tám đời. Đến con súc vật còn biết trông con, mày xem
mày làm mẹ kiểu gì, còn không bằng con chó. Cũng may là con vịt trời, chứ là
con trai nối dõi thì tao lột da mày ra”
Những cái tát, cú đấm như mưa trút xuống người Thẩm Xuân Đào, nhưng cô
như không còn cảm giác đau đớn nữa. Rất nhanh, Tiếu Hổ từ cửa lao vào, nhìn
Yến Yến trên giường, hắn tung một cước đạp thẳng vào ngực Thẩm Xuân
Đào. Thẩm Xuân Đào chịu không nổi nữa, mắt trợn ngược, ngất lịm đi.
Chứng kiến tất cả, Tiếu Toàn Quý (bố chồng) sa sầm mặt: “Được rồi, làm trò
cười cho thiên hạ chưa đủ à? Đứa bé này không có duyên với nhà ta, mau dọn
dẹp đi, lấy cái ky (sọt tre nông) mang lên núi. Trong nhà còn trẻ con, không
may mắn đâu”
Theo phong tục địa phương, trẻ con chết yểu không được lập mộ, chỉ vứt bừa
trên núi rồi lấy cái ky đậy lại.
Tiếu Thẩm lấy từ chái nhà sau ra một cái ky cũ nát, lột sạch quần áo trên
người Yến Yến, sau đó xách một chân đứa bé ném thẳng vào trong ky.
“Đúng là đen đủi, đồ đoản mệnh”
Tiếu Hổ mặt lạnh tanh, nhân lúc trời tối kẹp cái ky dưới nách đi về phía mương
Mèo (Miêu Tử Câu).
Hôm sau Thẩm Xuân Đào tỉnh lại tìm đến mương Mèo, chỉ thấy một cái ky rách
dính máu.
Ngày tháng trôi qua, đậu nành và lạc ngoài ruộng bắt đầu ra hoa. Thẩm Xuân
Đào càng thêm trầm mặc, suốt ngày cúi đầu đi làm cùng mọi người.
“Theo tôi thấy, cái con Yến Yến vớ phải bà mẹ như thế cũng là số khổ. Người ta
đi làm ai chẳng cho con vào sọt, gùi ra đồng để tiện chăm sóc. Mỗi nó là khác
người, bảo sợ nắng nôi, đòi để con ở nhà. Giờ thì chết ngạt rồi, vừa lòng
chưa? Suốt ngày trưng cái bản mặt đưa đám ra, không biết người ta lại tưởng
nhà họ Tiêu ngược đãi nó đấy!”
Thẩm Xuân Đào mặt vô cảm nghe mẹ chồng và mấy bà hàng xóm buôn
chuyện. Đôi mắt như cái móc câu nhìn chằm chằm vào Tiếu Thẩm. Tiếu Thẩm
kinh hãi, cảm thấy sống lưng lạnh toát, rùng mình một cái. Nhưng rất nhanh sự
sợ hãi bị cơn giận che lấp.
“Tiếu Hổ, Tiếu Hổ, mày xem con vợ tốt của mày kìa. Ánh mắt đó hận không thể
giếc chết tao, có phải tao để con bé ở nhà chết ngạt đâu. Còn thiên lý gì
nữa không, cái loại sao chổi này”
“Mẹ, mẹ đừng giận, mẹ đừng giận”
Bốp ~
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Tiếu Hổ giáng cho Thẩm Xuân Đào một cái bạt tai.
“Tao thấy mày thiếu đòn rồi, còn không mau xin lỗi mẹ?”
Nhìn thấy Thẩm Xuân Đào bị Tiếu Hổ ấn đầu quỳ xuống đất xin lỗi, Tiếu Thẩm
lúc này mới thỏa mãn. Còn vương pháp nào không! Trong cái nhà này, không ai
được phép vượt mặt bà ta.
Tiếng kẻng tan tầm vang lên keng keng, các xã viên từng tốp năm tốp ba về
làng. Hai người phụ nữ vừa cười nói vừa vác cuốc xuống suối rửa tay chân.
Đột nhiên một tiếng hét kinh hoàng vang vọng chân trời.
“Á ~ Chết, chết người rồi ~”