Sau Khi Cô Nàng Tiểu Thư Trí Thức Xuống Nông Thôn, Bị Anh Chàng Chăn Bò Thô Kệch Ôm Eo.

Chương 49: Ký ức kiếp trước của Tống Cảnh Chu



“Giờ thì hay rồi, chân tướng rõ ràng, bị vả mặt chưa?”

“Đúng đấy, con gái nhà người ta đang yên đang lành, haizz, thật đáng tiếc”

Tóc mây buông xoã mắt hồ thu

Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.

Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt

Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.

Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ

♥♥

.

Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ

“Thím Hoa Quế à, thím mà thích cô ta như thế, thì bảo con trai thím cưới cô ta

về đi”

“Ha ha, đúng rồi đấy, thằng Trí Sơn nhà thím chẳng phải chưa cưới vợ sao?”

“Để đỡ phải suốt ngày chạy lon ton theo đuôi cô thanh niên trí thức Trần kia”

“Chúng mày nói bậy nói bạ cái gì đấy!”

“Thằng Trí Sơn nhà tao mới là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, sao có thể cưới

một quả phụ đã từng sinh con lại còn chết chồng chứ?”

“Đứa nào còn dám nói linh tinh, bà xé xác đứa đó ra đấy”

Thím Hoa Quế tức điên người. Thẩm Xuân Đào dù có tốt đến mấy thì cũng là

“hàng cũ” rồi. Đem ra so sánh với con trai bà chẳng phải là đang vả vào mặt

nhà bà, sỉ nhục thằng Trí Sơn nhà bà sao?

Thẩm Xuân Đào khom lưng, cẩn thận tránh những mầm đậu nành non nớt, tỉ

mỉ xới đất, thi thoảng nhặt cỏ dại ném xuống mương. Nghe tiếng bàn tán chả

nể nang gì cách đó không xa, cô nhếch mép cười lạnh.

Bất kể cô có tô vẽ bản thân thê thảm, vô tội đến đâu, cũng không tránh khỏi

thân phận lúng túng hiện tại. Hừ, cứ làm như cô hiếm lạ gì mấy gã đàn ông tồi

tệ đó lắm ấy. Đàn ông, chẳng có ai là thứ tốt đẹp cả.

Hơn một tháng sau khi nhận được thư bà nội, Tô Thanh Từ lại nhận được bức

thư thứ hai.

Lý Nguyệt Nương viết trong thư rằng, bà đã thông qua các mối quan hệ của

ông nội Tô Nghị để đổi tên cho bố mẹ cô là Tô Trường Khanh và Từ Vị Hoa.

Hiện tại hai người đã được sắp xếp đến một đại đội sản xuất ở tỉnh X, nơi đó

có chiến hữu cũ của ông Tô Nghị chăm sóc. Bà dặn Tô Thanh Từ cứ yên tâm,

tự chăm sóc bản thân cho tốt.

Ngoài ra, Tần Tương Tương đã leo lên được vị trí cao nhờ quan hệ với Tổng

tham mưu trưởng, Tô Mỹ Phương thậm chí đã được xem mắt với cháu trai bên

nhà mẹ đẻ của ông ấy. Hiện tại thế lực của Tần Tương Tương đang lên như

diều gặp gió. Trước kia bà ta còn kiêng nể Tô Nghị, giờ thì Tô Nghị hoàn toàn

không quản được bà ta nữa. Lý Nguyệt Nương sợ nợ cũ thù mới chồng chất,

Tần Tương Tương sẽ tìm người nhà gây phiền phức. Vì thế bà dặn Tô Thanh Từ

tạm thời đừng liên lạc về nhà, tránh bị Tô Mỹ Phương để mắt tới.

Lý Nguyệt Nương không biết rằng, cú điện thoại lần trước của Tô Thanh Từ đã

khiến Tô Mỹ Phương sinh nghi. Hiện tại nhờ sự giúp đỡ của bạn trai Hoàng

Hữu Lượng, ả ta đã tra ra được công xã nơi Tô Thanh Từ đang ở.

Tại một căn phòng ở thị trấn Đào Hoa, Tống Cảnh Chu lạnh lùng nhìn người

đang ẩn mình trong bóng tối trước mặt.

Đây chính là nguyên nhân kiếp trước Vương Cảnh Đào không cho hắn quay về

sao?

“Sau này, đừng đến tìm tôi nữa”

“Tôi bây giờ là Tống Cảnh Chu, không phải cậu chủ nhỏ của các người”

Người áo đen rời đi, Tống Cảnh Chu chắp tay sau lưng đứng lặng yên rất lâu

trong căn phòng tối tăm.

Hắn quả thực không phải con ruột nhà họ Tống. Vợ chồng già họ Tống khi đó

chỉ là quản gia và người giúp việc nấu cơm cho nhà hắn.

Ông nội hắn là quân phiệt Quốc dân đảng, bố hắn là Tống Thời Minh, được

xưng tụng là Thiếu soái Bắc phạt. Là một trong mười danh tướng của trường

Hoàng Phố, tuổi trẻ tài cao, từng lấy ít thắng nhiều trong chiến tranh kháng

Nhật, đánh bại quân Nhật khiến thanh danh vang dội.

Nhưng một thiên chi kiêu tử như vậy, lại sinh nhầm thời, yêu một người phụ nữ

không nên yêu.

Tống Cảnh Chu nhớ rõ mồn một, trong trận hỏa hoạn năm đó, ông nội trúng

đạn ngã xuống, các chú các bác nhìn hắn lớn lên vì yểm hộ người nhà rút lui

mà từng người từng người ngã xuống. Anh trai hắn, chú hai hắn, cảnh vệ viên

của bố hắn.

thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-49-ky-uc-kiep-truoc-cua-

tong-canh-chuhtml]

Tống Thời Minh nhìn các anh em ngã xuống, bóp cổ mẹ hắn, lớn tiếng chất vấn

bà tại sao lại làm như vậy? Lớn tiếng hỏi bà rốt cuộc đã từng yêu ông hay

chưa? Chẳng lẽ sự nghiệp cách mạng thật sự quan trọng hơn tất cả sao?

Mẹ hắn không nói gì, chỉ ngấn lệ nói một tiếng xin lỗi.

Hắn được chú Thiết Chùy cõng chạy rất lâu, rất lâu. Bố, bác cả và vài người

chú đưa hắn và mẹ trốn khỏi thành, ẩn náu trong một ngôi nhà dân.

Bác cả chĩa súng muốn giếc mẹ hắn, nói phải báo thù cho ông nội và các

anh em, nhưng bố hắn ngăn lại. Trong lúc giằng co, súng bị cướp cò, bác cả

cũng không còn nữa.

Bố hắn cắn mạnh vào cổ mẹ, cắn đến mức máu chảy đầm đìa, hắn sợ

chết khiếp, ôm lấy mẹ khóc mãi. Có lẽ tiếng khóc của hắn đã đánh thức bố,

nên ông mới không cắn chết mẹ.

Sau đó họ sống chui lủi như chuột chạy qua đường, trốn trong những căn hầm

tối tăm ẩm thấp rất lâu. Chú Thiết Chùy và mọi người ngày nào cũng lén ra

ngoài nghe ngóng tình hình.

Mẹ hắn dường như hối hận, bà dịu dàng ôm bố, khóc rất thương tâm, luôn cố

gắng bù đắp. Bố dần nới lỏng sự giám sát với mẹ, thi thoảng cho bà ra sân hít

thở không khí.

Họ lại bị truy sát một lần nữa. Bố nhìn số lượng các chú ngày càng ít đi, giơ

súng định bắn chết mẹ. Mẹ hắn như được giải thoát, mỉm cười nhắm mắt

chờ đợi số phận. Nhưng bố hắn vẫn không nỡ ra tay.

Họ lại tiếp tục cuộc sống trốn chạy. Sau đó họ dừng chân tại một làng chài

hẻo lánh ven biển. Như tách biệt với thế giới bên ngoài, đó là khoảng thời gian

hạnh phúc nhất của hắn.

Bố ngày nào cũng cùng các chú ra khơi đánh cá, mẹ ở nhà nấu cơm chờ bố

về. Mọi người dường như đã quên hết chuyện cũ, cứ thế sống những ngày bình

dị.

Hắn nhìn thấy bố đè mẹ dưới thân, giọng khàn khàn hỏi bà:

“Tố Quân, chúng ta cứ sống thế này mãi được không? Chuyện quá khứ hãy để

nó qua đi, chúng ta quên hết đi, được không em!”

Mẹ nói được.

Rất nhanh mẹ lại mang thai, nhìn cái bụng ngày một lớn dần, trên mặt bố cũng

hiếm hoi nở nụ cười.

Nhưng, từ khi có mấy tay lái buôn cá đến thôn, mẹ không cười nữa. Bà thường

xuyên ngồi ngẩn ngơ một mình. Có lúc còn kéo hắn lại nói những lời khó hiểu.

“Cảnh Chu, con biết không? Mẹ cũng có bố mẹ. Họ vẫn đang đợi mẹ về nhà

đấy. Cảnh Chu nếu gặp ông ngoại nhất định sẽ rất thích ông. Ông ngoại cũng

sẽ thích con”

Mẹ kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện hồi nhỏ, nói ông ngoại là một đại anh

hùng cách mạng.

Buổi tối, sau khi bố ra khơi, hắn thấy mẹ ghé vào bàn viết thư, lén đưa thư cho

tay lái buôn cá.

Hắn đang ngủ thì bị tiếng súng ồn ào đánh thức, cuộc sống trốn chạy bấy

lâu khiến hắn ngủ rất thính. Vừa tỉnh dậy đã thấy bố cầm súng, suy sụp ép hỏi

mẹ tại sao? Trong mắt ôngằn đỏ tia máu, trông thật đáng sợ.

Bên ngoài tiếng súng nổ liên hồi, chú Thiết Chùy ngày thường hay trêu hắn

nhất kéo bố đi. Bố không chịu, bảo các chú chạy mau đi, đến lúc này rồi bố vẫn

muốn mang mẹ theo.

Hắn được quản gia Tống ôm chạy đi, hắn thấy chú Thiết Chùy khởi động

thuyền đánh cá, kéo bố lên thuyền. Trong lúc xô đẩy, đầu chú Thiết Chùy bị

bắn thủng.

Tiếng súng vang lên, bố theo bản năng chắn trước mặt mẹ. Nhưng những

viên đạn đó rõ ràng sẽ không bắn vào mẹ.

Bố khập khiễng kéo mẹ lên mỏm đá ngầm ven biển, sóng gió lớn thổi khiến

thân hình họ chao đảo.

Mẹ nhìn bố trúng đạn, đột nhiên hô to một tiếng “Tân Trung Quốc muôn năm”,

sau đó kéo bố lao thẳng xuống biển một cách quyết liệt. Trong lúc rơi xuống,

bố cũng giãn đôi mày vẫn luôn nhíu chặt, ôm chặt lấy mẹ.

Giờ khắc này, họ cuối cùng cũng buông bỏ tín ngưỡng, buông bỏ lập trường

cách mạng, để ôm lấy người mình yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.