Tô Thanh Từ đội nón lá, đứng dưới cái nắng chang chang, xúc hết chỗ đậu đã
phơi khô vun lại thành đống. Mông như phải bỏng, cô vội vàng chạy lại gốc
cây lớn, cởi nón ra quạt lấy quạt để.
“Này Quang Tông Diệu Tổ. Có cách nào không phải đi làm không? Trời này làm
việc đúng là cực hình”
Tống Cảnh Chu nửa nằm nửa ngồi tựa vào rễ cây, vắt chéo chân, cà lơ phất
phơ nói:
“Thế này mà cô đã kêu cực hình? Mới có một buổi sáng, cô đi vệ sinh tổng
cộng năm lần. Đi lấy nước ba lần. Mới làm tử tế chưa được năm phút cô đã
kêu khổ? Rốt cuộc cô về nông thôn để làm cái gì?”
Nghe đối phương mắng mỏ, dù da mặt dày như Tô Thanh Từ cũng thấy hơi
ngượng. Cô tưởng cô muốn đến đây chắc? Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, cô
thèm vào mà xuống nông thôn? Nhưng đã tiếp nhận thân phận này, người
cũng đã ở đây rồi, cô biết làm sao bây giờ?
“Haizz, tôi thấy tôi hợp làm bảo vệ nhất. Rót chén trà, ngồi im một chỗ, đến giờ
thì xách đít đi về. Anh bảo mấy ông bác gác cổng ở trên trấn hay huyện ấy,
tìm mấy ông chỉ còn ba cái răng. Họ làm được cái gì chứ? Tôi còn khỏe hơn họ
chán”
Tống Cảnh Chu cầm một cái lá to bằng bàn tay phe phẩy quạt mát.
“Đừng có mơ, theo tôi thấy ấy à, cô thà tìm đại một người mà gả, để người ta
nuôi, còn thực tế hơn đi làm bảo vệ đấy. Công việc trên thành phố bây giờ, một
cái hố cả đống củ cải tranh nhau, thanh niên trai tráng thất nghiệp đầy ra đấy.
Lấy đâu ra chuyện dùng mấy ông già còn ba cái răng làm bảo vệ như cô nói.
Cô đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à”
Nói rồi, Tống Cảnh Chu như đột nhiên nổi hứng tò mò hóng chuyện: “Lần trước
cái gã họ Phùng kia, chẳng phải cũng tốt sao, sao cô lại không ưng?”
“À, cái lão già đó á, tôi không cần người già, già rồi dùng làm gì?”
Tống Cảnh Chu nghẹn họng: “Già? Hắn ta mới 26 tuổi thôi mà?”
“26 mà chưa già? Tôi còn chưa đầy 18 đâu, hắn hơn tôi cả chục tuổi, làm bố tôi
được rồi đấy”
“Thế 18 tuổi xứng với bao nhiêu tuổi mới vừa?”
“Xứng với 16.”
“Cái gì? 16 á?”
“Tôi còn chưa nói xong, xứng với tầm 16 đến 20 là vừa đẹp”
Tô Thanh Từ cười gian xảo: “Càng nhỏ càng tốt, hì hì, tôi thích ‘phi công trẻ’.
Tốt nhất là loại ‘chó con’ (tiểu nãi cẩu) biết quấn quýt lấy chị ấy. Tiêu Á Hiên
(ca sĩ nổi tiếng với việc hẹn hò trai trẻ) đã bảo rồi, đàn ông qua 25 tuổi là hết
đát”
Tống Cảnh Chu không biết Tiêu Á Hiên là ai, nhưng trong lòng hắn hoang
mang tột độ. Tính ra, hắn còn hai năm nữa là 25, hắn sắp “hết đát” rồi sao.
“Còn anh thì sao? Tôi thấy anh hình như cũng chẳng dựa vào điểm công để ăn,
nuôi vợ chắc không thành vấn đề đâu nhỉ, anh muốn tìm kiểu người thế nào?”
“Này, hỏi anh đấy!”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ
♥♥
.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
“À à, tôi ấy à, tìm vợ cũng không thể tìm bừa được. Tiêu chuẩn của tôi là phải
biết giặt giũ, biết nấu cơm, biết chăm con, biết trang điểm, biết kiếm tiền lại
biết lo cho gia đình. Tự kiếm tiền tự tiêu, còn phải chu cấp cho gia đình, chu
cấp cho tôi. Tốt nhất là cô ấy tự lập cánh sinh, của hồi môn nhiều, sính lễ ít.
Sinh con xong dáng vẫn đẹp, vừa thông tình vừa đạt lý, chăm sóc bố mẹ chồng
khỏe mạnh, vừa rộng lượng vừa hào phóng, cãi nhau thế nào cũng không giận,
xinh đẹp nhưng không mất đi sự dịu dàng, hiền huệ nhưng không mất đi sự
đoan trang”
“Thôi thôi thôi, anh đừng nói nữa”
Tô Thanh Từ cắt ngang bài diễn văn thao thao bất tuyệt của Tống Cảnh Chu.
thon-bi-anh-chang-chan-bo-tho-kech-om-eo/chuong-59-anh-di-ra-ho-uoc-
nguyen-lam-con-rua-dihtml]
“Anh đi ra hồ ước nguyện mà làm con rùa đi. Biết tại sao không? Vì con rùa ở
hồ ước nguyện nghe thấy điều ước của anh cũng sợ quá phải chuyển nhà ngay
trong đêm đấy. Anh tả cái loại phụ nữ này chắc chỉ có trong Liêu Trai Chí Dị
thôi. Nghe đến tôi là phụ nữ còn muốn lấy cô ta làm vợ nữa là. Lại còn bảo tôi
không biết xấu hổ, cũng không tự soi gương xem mình là cái dạng gì. Hơn nữa,
bố mẹ anh chẳng phải đã sớm về cõi Tây phương cực lạc hưởng phúc rồi sao?
Còn chăm sóc bố mẹ chồng khỏe mạnh? Lên chỗ Phật Tổ mà chăm sóc à?”
Tống Cảnh Chu mặc kệ Tô Thanh Từ lải nhải, tự mình móc ra một hộp đồ hộp
đào vàng từ phía sau. Bộp một cái vặn nắp ra. Rồi ưu nhã lấy cái thìa đang kẹp
trên tai xuống.
Một bàn tay trắng nõn nhanh như chớp thò tới.
“Này, này này ~”
“Buông tay, buông tay ra, nước đổ ra ngoài bây giờ”
Tô Thanh Từ nhe răng cười: “Đưa đây cho tôi, tôi trả tiền anh”
Chưa đợi hắn kịp ăn miếng nào, cô đã cướp cả hộp lẫn thìa.
“Mẹ kiếp, tôi đã bảo bán đâu. Này, để lại cho tôi một ít”
..
Xã viên làm lụng vất vả bốn năm ngày, cuối cùng cũng đưa hết đậu nành vào
kho. Cả đội sản xuất vui như tết. Đậu nành là thứ tốt, có thể rang ăn, làm đậu
phụ, làm giá đỗ, làm tương, xay bột đậu, còn có thể ép dầu. Đến cuối năm,
người dân trên trấn ăn lương thực nhà nước lại mang đủ thứ đồ tốt xuống đổi.
Năm nay mưa thuận gió hòa, đậu nành được mùa lớn. Trừ phần nộp thuế lương
thực, nhà nào nhà nấy cũng được chia không ít.
Lưu Đại Trụ và La Bình Vĩ vui trong lòng, tuyên bố mấy ngày nay mọi người vất
vả rồi, hôm nay cho nghỉ một ngày. Ngày mai bắt đầu gặt lúa sớm.
Ba thanh niên trí thức mới đến rủ nhau đi công xã mua đồ. Thanh niên trí thức
cũ thì tranh thủ ngày nghỉ ngủ bù một giấc cho đã. Tô Thanh Từ lại nảy ra ý
định đi huyện thành. Hiện tại thời tiết ngày càng nóng, nếu kiếm thêm được ít
đồ cổ, nâng cấp thời gian trong nông trường lên 12 tiếng một ngày thì tốt biết
mấy. Như vậy cô có thể trốn vào đó ngủ mỗi tối. Mùa này ở nông thôn, nóng
bức đã đành, muỗi nhiều đến mức đốt nhang muỗi cũng chẳng ăn thua. Bị đốt
một cái là vừa đau vừa ngứa, càng không ngủ được. Quan trọng nhất là nhang
muỗi dùng mãi cũng hết.
Vì hạnh phúc của bản thân, phải mau chóng nâng cấp nông trường thôi. Suy đi
tính lại, Tô Thanh Từ vẫn quyết định đi huyện thành một chuyến. Một là để
thăm dò xem có đường dây kiếm đồ cổ nào không, hai là đến đây lâu rồi, cũng
nên đi thăm hỏi chú Hoàng Nhất đang làm cán sự ở Cục Công an huyện.
Tô Thanh Từ lập tức đến nhà đại đội trưởng, nói là muốn đi thăm một người
chú ở Cục Công an huyện, sợ về muộn nên xin một tờ giấy giới thiệu phòng hờ.
Lưu Đại Trụ nghe nói Tô Thanh Từ có chú làm ở Cục Công an huyện, không
khỏi nhìn cô với con mắt khác. Hèn gì con bé này vừa lười vừa hoang mà vẫn
tự tin đến thế.
Tô Thanh Từ cầm giấy giới thiệu, đến trấn bắt xe buýt đi huyện. Vừa lên xe đã
chạm mặt Tống Cảnh Chu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tống Cảnh Chu nghĩ đến mục đích chuyến đi của mình, chột dạ sờ sờ cuốn sổ
hộ khẩu trong túi.
“Quang Ăn Không Lớn, cô đi huyện à?”
“Anh cũng đi?”
“Tôi đi Cục Công an huyện, còn cô?”
Tô Thanh Từ trợn tròn mắt: “Anh cũng đi Cục Công an á, sao trùng hợp thế?
Đúng là gặp ma rồi”
Tống Cảnh Chu càng đau đầu hơn, hắn không ngờ vất vả lắm mới hạ quyết tâm
đi Cục Công an sửa lại tuổi tác, thế mà cũng gặp phải cô nàng này?
Hai người mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng, suốt dọc đường không nói câu
nào. Đến nơi, Tô Thanh Từ theo sự chỉ dẫn của bảo vệ tìm đến tòa nhà văn
phòng của “cái đùi to”. Nhìn người đàn ông vẻ mặt dò xét đang đi về phía mình,
cô cứng đờ cả người.
Trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế sao? Cái đùi vàng Hoàng Nhất
của cô, thế mà lại là gã đàn ông truy đuổi cô gái kêu “cứu mạng” trong con
hẻm ở trấn Đào Hoa, và bị cô phang cho hai viên gạch ngất xỉu.