Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên

Chương 10: Nữ Chủ Lên Sân Khấu (2)



Ngũ Y Đình với tư cách là bạn tốt của Nguyễn Kiều Kiều, khi trái cây chín, luôn

có thể ké được vài quả nếm thử. Tuy cô bé rất ghét sự “bố thí” này của Nguyễn

Kiều Kiều, nhưng đối với người cơm ăn không đủ no như cô bé thì đây cũng

được coi là một loại mỹ vị.

Cho nên hiện tại nhìn quả mận còn nguyên chưa động đến trên tay Nguyễn

Kiều Kiều, cô bé không nhịn được nuốt nước miếng liên tục, trong mắt tràn đầy

khát vọng.

Nếu là nguyên chủ, với tình bạn dành cho Ngũ Y Đình, quả mận này tự nhiên sẽ

rơi vào miệng cô bé.

Chỉ tiếc, người cô bé gặp hiện tại là Nguyễn Kiều Kiều.

Là một con mèo béo, Nguyễn Kiều Kiều giữ đồ ăn rất ghê gớm. Muốn cạy chút

đồ ăn từ miệng nàng ra ư? Đừng có mơ.

Nguyễn Kiều Kiều làm như không thấy ánh mắt khát vọng của Ngũ Y Đình, tiếp

tục nhai cái miệng nhỏ, ậm ừ trả lời: “Ừ”

“Thích thật đấy, vậy cậu có muốn đi nhặt nấm sau núi cùng bọn tớ không? Tớ

nghe nói có rất nhiều nấm mọc lên, cho dù không có nấm thì cũng có rất nhiều

măng mùa xuân. Cậu muốn đi cùng không? Bọn con trai cũng lập đội đi đấy,

mấy anh trai của cậu cũng đi cùng nữa”

Nói xong, cô bé lại mím môi, thật sự là tuổi còn nhỏ, không kìm được bèn hỏi:

“Mận này ngon không? Có thể cho tớ nếm thử một quả không?”

Cô bé cho rằng với tình bạn giữa mình và Nguyễn Kiều Kiều, mình đã nói đến

nước này rồi, Nguyễn Kiều Kiều nhất định sẽ cho. Nào ngờ cái mũi nhỏ của

Nguyễn Kiều Kiều nhăn lại, lắc đầu từ chối: “Không được, cái này để dành cho

anh tớ ăn, không thể cho cậu ăn”

“Oành” một cái, cả khuôn mặt Ngũ Y Đình đỏ bừng lên.

Là xấu hổ, cũng là giận.

Cô bé không ngờ Nguyễn Kiều Kiều lại thực sự từ chối, chỉ cảm thấy vừa xấu

hổ vừa bực bội cực độ, nhưng lại không biết nên nói gì, cả người im bặt.

nien/chuong-10-nu-chu-len-san-khau-2.html]

Nguyễn Kiều Kiều cũng không nói lời nào, tiếp tục tự mình ăn, phảng phất như

không cảm nhận được sự khó chịu của Ngũ Y Đình.

Ánh Trăng Dẫn Lối

Tuy ở chỗ nguyên chủ, nữ chính này và nàng có thù không đội trời chung,

nhưng ở chỗ nàng, nhiều nhất cũng chỉ là người xa lạ, nàng mới sẽ không đi

làm mấy chuyện báo thù.

Huống chi cô bé này còn quá nhỏ, cảm xúc gì cũng không giấu được, thật sự

chưa đến lượt nàng phải ra tay. Nàng đối với cái tên nam chính kia cũng chẳng

có chút hứng thú nào.

Nếu nàng thực sự muốn làm gì đó, có lẽ chỉ có một việc, đó là ngăn cản nam

phụ phản diện hủy diệt thế giới.

Muốn ngăn cản tiểu phản diện diệt thế, liền phải ngăn cản hắn yêu nữ chính,

việc đầu tiên là phải ngăn cản hắn và nữ chính tiếp xúc với nhau.

Tiểu phản diện yêu nữ chính là vì cô bé đã cho hắn một cái bánh ngải cứu.

Nghĩ đến thì, đối với tuổi thơ bất hạnh của hắn, đó là sự ấm áp hiếm hoi, hơn

nữa sự ấm áp này còn đến khi chưa có ai từng cho hắn điều tương tự.

Nhưng hai ngày trước Nguyễn Lâm thị vừa mới cho tiểu phản diện một bát

cơm, điều này có phải chứng tỏ quỹ đạo của tiểu phản diện đã thay đổi hay

không? Rốt cuộc nguyên do tiểu phản diện yêu nữ chính là vì cái bánh ngải

cứu kia mà.

Chỉ là tiểu phản diện đương nhiên không có khả năng vì chuyện này mà yêu

Nguyễn Lâm thị. Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, xem ra sau này nàng phải tích cực

ngăn cản tiểu phản diện và nữ chính gặp gỡ, nàng không muốn vất vả lắm mới

được làm người lại bị diệt thế.

Ngũ Y Đình đợi Nguyễn Kiều Kiều một hồi lâu cũng không thấy nàng phản ứng

gì, tức khắc càng giận hơn.

Tuổi còn nhỏ, cũng chưa biết che giấu cảm xúc, đôi mắt đỏ hoe lên.

Cô bé trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, có chút hờn dỗi, giọng điệu gắt gỏng:

“Cậu rốt cuộc có đi hay không?”

Nguyễn Kiều Kiều liếc nhìn cô bé một cái, vẫn giữ bộ dáng “ông cụ non”, chậm

rì rì lắc đầu: “Không đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.