Nguyễn Kiều Kiều cũng không biết hiện tại nữ chính đang thầm mắng mình cái
gì.
Nàng bị cảnh xuân trước mắt làm cho hoa mắt, không khỏi nhớ tới kiếp trước
của mình.
Kiếp trước nàng sinh ra đã là một con mèo cô độc, cũng không biết mình bao
nhiêu tuổi, vẫn luôn sống trong núi rừng nên có lòng trung thành rất lớn với
thiên nhiên. Hiện tại nhìn hoa cỏ khắp núi đồi, nàng chỉ cảm thấy thân thiết vô
cùng.
Nàng lại nghĩ đến con sói thường xuyên bị mình trộm đồ ăn kiếp trước. Trong
ký ức của nàng, con sói kia cũng tồn tại từ khi nàng bắt đầu có nhận thức. Mỗi
lần nàng ăn vụng đồ của hắn, hắn đều tức muốn hộc máu đuổi theo nàng,
nhưng lần nào cũng không đuổi kịp, ngược lại còn bị nàng trộm không ít món
ngon.
Chỉ là không biết hiện tại con sói kia thế nào rồi, có biết tên trộm là nàng đã
chết hay không? Từ nay về sau không còn tên trộm nào trộm thịt của hắn
nữa, chắc hắn vui lắm nhỉ.
“Muội muội, mệt không? Có muốn nghỉ một chút không?” Đi được khoảng
mười phút, mấy người đã vào đến vị trí trung tâm của núi sau, Nguyễn Kiệt cúi
đầu hỏi Nguyễn Kiều Kiều.
Cơ thể này của Nguyễn Kiều Kiều quả thật quá yếu, mới đi một lúc mà đã toát
mồ hôi, hơi thở cũng không đều. Nàng nhìn Nguyễn Kiệt một cái rồi gật đầu.
Nguyễn Kiệt lập tức bế thốc nàng lên. Cậu mới mười hai tuổi nhưng vóc dáng
tráng kiện y hệt Nguyễn Kiến Quốc, bế nàng rất nhẹ nhàng.
Cậu đi đến một bãi cỏ mềm, bảo Nguyễn Phong cởi áo khoác trải xuống đất rồi
mới đặt nàng ngồi lên.
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Tiểu Cửu, em ở lại đây chơi với muội muội, đừng chạy lung tung biết không?”
Nguyễn Kiệt nhìn về phía cậu em trai nhỏ nhất dặn dò.
Tiểu Cửu nghe vậy liền vỗ ngực đầy khí phách. Cậu bé là con trai út của chú
tư nhà Nguyễn Kiều Kiều, là anh em ruột với Nguyễn Phong, năm nay mới bảy
tuổi, chỉ lớn hơn Nguyễn Kiều Kiều hơn một tuổi, hiện đang học lớp một.
nien/chuong-15-nu-chu-len-san-khau-7.html]
Dặn dò Nguyễn Khánh xong, Nguyễn Kiệt nhìn sang Nguyễn Kiều Kiều, ôn tồn
dặn dò thêm một lượt nữa mới dẫn đám anh em tản ra xung quanh tìm tổ
chim. Trên tay mỗi người đều cầm ná cao su tự chế, chuyên dùng để bắn
chim sẻ, chim cút.
Trước khi đi, tiểu mập mạp còn vỗ ngực đảm bảo với Nguyễn Kiều Kiều nhất
định sẽ bắn được chim sẻ về nướng cho nàng ăn.
Khi bọn con trai leo cây bắn chim, đám con gái cũng không nhàn rỗi, đi khắp
nơi tìm nấm ăn được. Đều là trẻ con lớn lên ở nông thôn, ít nhất cũng có khả
năng nhận biết các loại nấm, rất nhanh đã tìm được không ít.
Ngũ Y Đình nhặt được gần đầy một rổ, lại dùng cái cuốc nhỏ của mình đào một
cây măng. Sau khi xác định mang về sẽ không bị chú thím mắng, cô bé mới
đặt tầm mắt lên người Nguyễn Kiều Kiều.
Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên áo khoác của anh trai, từ trong túi lấy ra
một quả trứng gà bắt đầu bóc vỏ, cô bé không nhịn được nuốt nước miếng.
Thời buổi này lương thực là thứ quý giá nhất, đặc biệt là loại đồ bổ như trứng
gà, người trong nhà căn bản sẽ không dám ăn mà thường mang đi bán lấy tiền.
Cha mẹ Ngũ Y Đình mất sớm, từ khi bắt đầu nhớ được sự việc thì cô bé đã
sống ở nhà chú thím. Chú có ba người con trai, bình thường có món gì ngon
cũng chẳng đến lượt cô bé, có thể ăn no bụng đã là tốt lắm rồi.
Nhưng nhờ chơi thân với Nguyễn Kiều Kiều, cô bé vẫn được ăn trộm không ít
đồ tốt, ví dụ như trứng gà này.
Cô bé biết Nguyễn Kiều Kiều thường ăn trứng gà vào lúc nào, nên hay cố tình
canh giờ đó sang tìm chơi. Nguyễn Kiều Kiều vừa ngốc vừa khờ, mỗi lần chỉ
cần cô bé gợi ý một chút là sẽ chia nửa quả trứng cho cô bé ăn.
Tuy rằng trước đó ở nhà hai người đã xảy ra xích mích, cô bé cũng thầm thề
trong lòng rằng sau này sẽ không thèm để ý đến Nguyễn Kiều Kiều nữa, cho dù
có hòa giải thì cũng phải đợi Nguyễn Kiều Kiều sang xin lỗi làm lành trước.