Cầm tiền rời khỏi trạm thu mua, vợ chồng Tô Trường Vinh vẫn còn xúc động.
Tôn Thu Phương nhẩm tính, cao hứng nói: “Thế này là một buổi sáng đã kiếm
được bao nhiêu đây rồi? Chiều nay nhặt thêm chút nữa, tính ra một tháng cũng
được hơn một trăm đồng đấy”
Tô Trường Vinh cũng không ngờ kiếm được nhiều thế. Chú ba làm giáo viên
trên phố, lương tháng cũng chỉ 40 đồng, đấy là phúc lợi tốt rồi đấy. Không ngờ
vợ chồng hắn đi nhặt ve chai mà còn kiếm được nhiều hơn.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Tô Mẫn thấy hai người vui vẻ, trong lòng cũng tràn ngập niềm vui. Hiện tại tuy
cả nhà vất vả chút, nhưng được bình an bên nhau, cuộc sống ngày càng có hy
vọng.
Cô cười nói: “Cha mẹ, chúng ta cũng không được chủ quan, phải làm cho tốt
công việc này đã. À đúng rồi, chuyện kiếm được tiền này đừng kể với ai nhé,
kẻo người ta đỏ mắt ghen tị”
“Biết rồi, mẹ nói với ai được chứ” Tôn Thu Phương xua tay, nhét hai cái bao tải
cho Tô Trường Vinh. “Thôi, mau đi làm việc tiếp đi. Tối nay về sớm chút, mẹ
làm món ngon ăn mừng”
Có kinh nghiệm buổi sáng, đến chiều mấy người làm việc càng hăng say hơn.
Ngoài bãi rác khu dân cư, họ còn đi lục lọi cả thùng rác ven đường.
Buổi chiều không kiếm được nhiều sắt vụn như sáng, nhưng số lượng phế liệu
lại nhiều hơn, bán cũng được hơn hai đồng.
Bán xong phế liệu, Tôn Thu Phương bảo Tô Trường Vinh về nhà trông nhà
trước, bà dẫn Tô Mẫn đi chợ mua thức ăn.
“Hai ngày nay chưa được bữa cơm nào tử tế, hôm nay kiếm được tiền, mẹ
cũng học người thành phố mua ít đồ ăn ngon về khao cả nhà”
Đến chợ, Tôn Thu Phương phát hiện rau xanh ở đây đắt thật. Bình thường ở
quê ra vườn là có rau, lên đây cái gì cũng không rẻ.
Đến rau xanh cũng bán ba hào một cân.
Tôn Thu Phương sờ sờ túi tiền, tần ngần mãi không nỡ mua. “Cái chốn thành
phố này đúng là đốt tiền, nếu là trước kia ở quê, muốn ăn gì cứ ra vườn nhà
mình mà hái”
“Mẹ à, sống ở đây thì phải thế, tiêu nhanh nhưng kiếm cũng nhanh mà?” Tô
Mẫn cười cười đứng bên cạnh nhặt rau.
Tôn Thu Phương nhìn nhìn, vẫn thấy tiếc tiền, cúi đầu xuống thì thấy mấy sạp
rau vứt lá cải già ra ngoài, từng đống từng đống, có cái vẫn còn xanh lắm.
nam-80/chuong-22.html]
“Lãng phí quá” Tôn Thu Phương xách cái làn đi tới, thấy dưới đất có lá xanh,
đưa tay nhặt bỏ vào làn.
Tô Mẫn đang chọn rau, quay lại định tìm mẹ thì thấy Tôn Thu Phương đang
ngồi xổm nhặt lá cải dưới đất. Bên cạnh có người đi qua chỉ trỏ.
Tôn Thu Phương cứ như không thấy, chỉ cúi đầu nhặt lá cải bỏ vào làn.
Tô Mẫn nhìn cảnh đó, mắt cay cay, nước mắt trào ra.
Kiếp trước, khi cô cùng người mẹ bệnh nặng mới lên thành phố, lúc cô đi làm
thuê, mẹ cô cũng kéo lê thân thể bệnh tật ra chợ nhặt lá cải như thế này. Sau
đó lặng lẽ đem về.
Khi đó cô còn thắc mắc, cô không đưa tiền thì mẹ lấy đâu ra thức ăn. Sau này
vô tình nhìn thấy một lần mới biết, hóa ra mẹ vì tiết kiệm chút tiền chợ mà phải
chịu bao nhiêu tủi nhục.
“Mẹ, để con giúp mẹ” Tô Mẫn quệt nước mắt, cười chạy lại.
Tôn Thu Phương trong lòng đang xấu hổ, thấy con gái chạy lại thì vội nói: “Con
trẻ con lại đây làm gì, mau ra kia đứng chờ đi”
Bà tự làm mất mặt mình thì thôi, đâu thể để con gái cũng bị người ta chỉ trỏ.
Tô Mẫn cười nói: “Mẹ, sợ gì chứ, con có ăn trộm đâu. Con nghèo thì con nhặt lá
cải, đâu có phạm pháp, đúng không ạ?”
Tôn Thu Phương không ngờ con gái mình lại vô tư như vậy, nghĩ bụng con gái
còn nghĩ thoáng được, mình cứ e thẹn xấu hổ thế này thật chẳng bằng đứa trẻ
con. Thế là bà cũng thản nhiên bắt đầu nhặt tiếp.
Cả nhà ăn cũng chẳng hết bao nhiêu, chỉ nhặt nửa làn lá cải, hai người lại đi
sang hàng thịt cắt nửa cân thịt heo. Người bán thịt thấy họ vừa nhặt lá cải,
biết nhà nghèo nên cho thêm ít xương heo.
“Ái chà, cảm ơn ông chủ nhiều nhé” Tôn Thu Phương nói với ông chủ sạp thịt.
“Ông chủ gì chứ, cũng là kiếm miếng cơm ăn thôi. Hai mẹ con mà muốn nhặt
lá cải thì đừng đi giờ này, sau này cứ tầm 6 rưỡi tối người ta dọn hàng ấy, lúc
đấy vứt đi nhiều lắm, nhặt được khối thứ tốt. Có khi tôi cũng ra kiếm được ít đồ
ngon về đấy”
“Tôi không biết vụ này thật, cảm ơn bác nhắc nhở” Gặp được người tốt bụng
nhiệt tình, Tôn Thu Phương trong lòng rất vui.