Tô Mẫn nhìn ông chủ bán thịt này, cảm thấy hơi quen mặt nhưng nhớ mãi
không ra là ai.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
Hai mẹ con vui vẻ xách thịt và rau về nhà.
“Chỗ rau này toàn là nhặt về đấy, không tốn xu nào. Chỗ xương này cũng là
người ta cho, con bảo ở quê có ai nỡ cho đồ tốt thế này không. Tý nữa mẹ ninh
nồi canh xương, tẩm bổ cho cả nhà”
Tôn Thu Phương vừa nói vừa giơ đồ cho Tô Trường Vinh xem.
Tô Trường Vinh cũng thấy lạ lẫm. Trước kia đâu có chuyện tốt thế này, rau cỏ
cũng phải tự tay trồng vất vả mới có cái ăn, giờ chỉ cần đi nhặt là được.
“Mẫn Tử nói đúng thật, thành phố này tốt quá. Thu Phương à, mình chịu khó
làm ăn, sau này an cư lạc nghiệp ở đây luôn”
Tôn Thu Phương nhìn Tô Mẫn đang ngồi tính sổ một bên, cười nói: “Mẹ giờ
chẳng mong gì khác, chỉ mong sớm ổn định để đưa Mẫn Tử đi học. Nó tuổi
này rồi, không thể cứ theo chúng ta vất vưởng mãi được, phải đi học chứ”
Tô Trường Vinh lo lắng: “Trường học trên phố có nhận dân quê chúng ta vào
học không?”
“Hôm nay em hỏi người ta rồi, bảo là học được, có điều phải đóng thêm tiền gì
đấy. Gọi là học dự thính hay sao ấy, dù sao có tiền là được. Hai vợ chồng mình
cố gắng kiếm tiền, với thu nhập hiện tại, chẳng mấy chốc là đủ tiền thôi”
Tô Thu Phương giờ càng thêm tin tưởng vào cuộc sống thành phố. Trước kia lo
không có kế sinh nhai, giờ có cách kiếm tiền, lại còn nhặt nhạnh được đồ tốt,
cuộc sống chắc chắn sẽ ngày càng khá lên.
Hơn nữa con gái lại hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy, còn gì mà không có hy
vọng chứ.
Tô Mẫn đang ngồi ngoài cửa mượn ánh đèn đường tính toán thu chi hôm nay.
Hiện tại một ngày mới được mấy đồng, thu nhập này thực ra theo ý cô là chưa
cao. Hơn nữa qua một thời gian nữa, người đi nhặt ve chai sẽ ngày càng đông,
chuyện làm ăn cũng sẽ kém đi.
Chỉ là mới ngày đầu kiếm tiền, trong tay chưa có vốn, có ý tưởng khác cũng
không thể làm bừa. Vẫn phải kiên trì một thời gian, có tiền rồi xem có đổi nghề
được không. Dù sao nhặt ve chai cũng không thể làm cả đời.
Những ngày tiếp theo, mọi người cũng thạo việc hơn.
nam-80/chuong-23.html]
Dấu chân của cả gia đình in khắp huyện lỵ. Các khu nhà máy, đường lớn ngõ
nhỏ đều đi hết.
Trừ những ngày mưa gió, cả nhà ba người không nghỉ ngày nào.
Có đôi khi ngoài nhặt phế liệu, Tôn Thu Phương và Tô Trường Vinh còn nhặt
được ít đồ gia dụng hỏng về sửa chữa. Dần dần, căn phòng trống trải cũng trở
nên đầy đủ hơn.
Tô Mẫn có một chiếc giường nhỏ cho riêng mình, dùng tấm ván gỗ ngăn đôi
phòng ra, thành hai không gian riêng biệt.
Tôn Thu Phương là người nhanh nhẹn, thu dọn nhà cửa gọn gàng ngăn nắp,
dùng cái sô pha nhặt được quây thành một phòng khách nhỏ. Bếp núc thì
chuyển ra ngoài, ngày thường khi đi vắng mới cất vào trong nhà.
Ngày cuối cùng của tháng, cả nhà đóng cửa, ngồi trong phòng tính toán thu
nhập.
“Trường Vinh, tháng này mình kiếm được một trăm sáu mươi đồng đấy” Tôn
Thu Phương tính tổng thu nhập xong, kích động không thôi.
“Nhiều thế cơ á?” Tô Trường Vinh cũng sững sờ. Không ngờ mấy thứ phế phẩm
này, so với lương công nhân viên chức nhà nước còn cao hơn nhiều.
Tô Mẫn trong lòng cũng vui lắm, vốn tưởng nhặt ve chai chỉ để sống qua ngày,
không ngờ thu nhập còn cao hơn dự tính.
Cứ đà này, một năm có thể kiếm được hơn nghìn đồng.
Tô Trường Vinh nói: “Thế này còn sướng hơn làm ruộng ở quê nhiều, lại ra tiền.
Sau này chúng ta cứ làm nghề này”
Tô Mẫn nghĩ ngợi rồi nói: “Cha, cái này không phải kế lâu dài đâu ạ. Hiện tại sở
dĩ kiếm được tiền là vì ít người làm, nhưng sau này người lên thành phố đông,
ai cũng làm cái này thì con cũng không thể nhặt được nhiều thế nữa. Hơn nữa
người thành phố cũng đâu có ngốc, có người cũng sẽ tự giữ lại bán lấy tiền, đồ
vứt đi thật sự sẽ không còn nhiều đâu”
“Mẫn Tử nói thế nghe cũng phải” Tôn Thu Phương suy tư nói: “Mấy hôm nay
mẹ đi nhặt cũng thấy có người xách bao đi nhặt rồi. Sau này người ta thấy
đông người nhặt, chắc chắn cũng đổ xô đi làm”
“Thế thì làm sao bây giờ? Chúng ta lại không có tay nghề, nếu không có đồ để
nhặt thì chẳng phải mất thu nhập à?” Tô Trường Vinh lập tức sốt ruột. Vốn
tưởng đây là việc làm cả đời, chưa kịp mừng thì vấn đề đã lù lù ra đó.