“Cái con bé này, học đâu ra cái câu ‘cười người nghèo không cười kỹ nữ’ thế
hả?” Tôn Thu Phương trừng mắt nhìn con, “Trẻ con không được nói lung tung”
Tô Mẫn vội lè lưỡi: “Con nghe người ta nói thế mà, ý là chỉ cần có tiền thì người
khác chẳng quan tâm mình làm nghề gì đâu”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng – vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh
“Được được được, Mẫn Tử nhà mình nói gì cũng có lý” Tô Trường Vinh vội
giảng hòa giữa hai mẹ con, cười nói: “Mà kể cũng đúng, còn may nhờ Mẫn Tử
nghĩ ra ý tưởng lên thành phố, nếu không làm sao có cuộc sống thế này?”
Tôn Thu Phương nghe vậy mới cười xòa, không so đo chuyện con nói bậy nữa:
“Mình nói cái này thì đúng, Mẫn Tử nhà mình đúng là phúc tinh của cả nhà”
Tô Mẫn cười gắp thức ăn cho hai người: “Chưa hết đâu ạ, sau này nhà mình
chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn”
Tôn Thu Phương cười nói: “Con bé này, khen hai câu là phổng mũi ngay” Bà
cười ăn miếng thức ăn con gắp, trong lòng tràn trề hy vọng về tương lai.
Không có mẹ chồng xét nét mỉa mai, không có chị em dâu tính toán chi li, cả
nhà hòa thuận kiếm tiền, tiền kiếm được nằm trong túi mình, đây đúng là cuộc
sống không còn gì bằng.
Khi cả nhà ăn xong thì bên bàn Tô Trường Quý đã giải tán về trước, cũng
chẳng qua chào hỏi một tiếng.
Tô Trường Vinh biết chuyện, trong lòng có chút lấn cấn. Anh em ruột thịt khó
khăn lắm mới gặp nhau trên thành phố mà lại xa lạ thế này, hắn không muốn
nghĩ nhiều cũng khó.
Trên đường về, Tô Trường Vinh kể lại chuyện ngày mai sang nhà Tô Trường
Quý ăn cơm tối.
Tôn Thu Phương nghe vậy thì lại rất vui. Mặc kệ Tô Trường Quý coi thường
công việc của họ thế nào, nhưng có người thân trên phố để đi lại cũng là
chuyện vui vẻ. Sau này rảnh rỗi, hai nhà qua lại thăm hỏi cũng có thể nương
tựa lẫn nhau.
“Vừa hay, em muốn hỏi Trường Quý xem Mẫn Tử có thể xin vào trường cấp hai
huyện học được không. Hỏi rõ trước để còn chuẩn bị sớm”
Tô Trường Vinh nghe thế cũng nhớ ra chuyện học hành của con. Giờ đã là
tháng mười, nếu có thể kịp đăng ký học sau kỳ nghỉ đông thì tốt quá.
“Việc này quan trọng thật, mai anh sẽ hỏi chú ấy, chú ấy làm nghề dạy học
chắc chắn có cách”
nam-80/chuong-26.html]
Tô Mẫn nghe vậy vội can: “Cha mẹ, việc này đừng tìm chú ba, chú ấy dạy tiểu
học sao lo được chuyện cấp hai. Hơn nữa, mai đi ăn cơm, nếu cha mẹ nói
chuyện này, chú ba lại tưởng nhà mình đến chỉ để nhờ vả, mất tình cảm lắm”
Kiếp trước nếm đủ thói đời ấm lạnh, kiếp này cô chẳng hề nghĩ đến chuyện đi
cầu cạnh ai. Dựa vào người không bằng dựa vào mình, dựa dẫm người khác chỉ
chuốc lấy sự coi thường và lạnh nhạt.
“Đó là chú ba con, mẹ cứ hỏi thử xem sao” Tôn Thu Phương tuy biết cầu người
không hay ho gì, nhưng vì con gái, bà vẫn sẵn lòng đánh cược cái mặt già
này.
“Mẹ à, mẹ nghe con đi. Con học kỳ này còn chưa học xong, nếu muốn đi học lại
thì phải học lại từ lớp sáu, không thì trường người ta cũng không nhận. Cho
nên mẹ hỏi cũng bằng thừa. Thế này đi, con tự kiếm bộ sách về ôn tập trước,
chờ tháng chín năm sau con tự đi đăng ký, được không ạ?”
“Còn có chuyện đó sao?” Tôn Thu Phương ít học, không biết vụ phải học lại,
nghĩ nếu thật thế thì còn sớm quá, hỏi cũng vô dụng. “Thôi được rồi, mẹ sẽ
không nhắc đến việc này”
Tô Mẫn cười nói: “Chuyện học hành cứ giao cho con, cha mẹ cứ lo kiếm tiền đi
ạ”
Tô Trường Vinh cười bảo: “Được, con gái lớn rồi, để nó tự làm chủ”
“Mình lúc nào cũng bênh nó” Tôn Thu Phương lườm chồng một cái, rồi nắm
tay Tô Mẫn dắt đi.
Tô Trường Vinh thấy thế vội đi theo sau. Hắn làm gì nên tội, chẳng phải chỉ
thương con gái hơn một chút thôi sao?
Sáng sớm hôm sau, cả nhà ba người lại ra khỏi cửa làm việc. Tháng này người
nhặt đồng nát cũng xuất hiện thêm vài người, nhưng vì nhà Tô Mẫn đến sớm
nên cũng không gặp chuyện tranh giành địa bàn. Mọi người nước sông không
phạm nước giếng, gặp mặt còn có thể tán gẫu vài câu.
Hỏi ra mới biết, hóa ra cũng có một số người nhà nghèo mới lên thành phố
kiếm ăn, trong tay không nghề ngỗng gì đành phải làm cái nghề này. Dù sao
nuôi sống được gia đình là tốt rồi, ai còn quản chuyện đẹp mặt hay không.
Tô Trường Vinh nghe xong cảnh ngộ của mọi người đều cảm thấy đồng cảm.
Đều nghèo rớt mồng tơi cả, cái sĩ diện đáng giá mấy đồng đâu. Không nuôi nổi
vợ con thì cái mặt đẹp đẽ cũng chẳng mài ra mà ăn được.