Lúc này mọi người xung quanh mới xúm lại dìu Hứa Minh Nguyệt đang rũ rượi
như không còn chút sức lực nào. Bà thím vừa lấy áo khoác che cho bé A Cẩm
ban nãy ôn tồn khuyên giải: “Bí thư nói đúng đấy, cháu mau đi thay quần áo
ướt ra đi”
“Cô nương ngốc này, không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho con gái chứ!”
“Thím ơi, thằng Vương Căn Sinh nó không phải là người!” Hứa Minh Nguyệt vừa
khóc lóc vật vã, vừa để mặc cho bà thím dìu mình vào túp lều tranh thấp bé
bên bờ sông để thay đồ.
Dọc bờ sông có không ít những túp lều như vậy. Ban ngày đi làm đồng, trừ
cuốc xẻng, đòn gánh dễ mang về, còn xe đẩy tay hay xe bò đều để lại ngoài
bãi. Buổi tối sẽ cắt cử một người ở lại trông coi để phòng trộm cắp. Những túp
lều hình tam giác cao nửa người này chính là chỗ ngủ cho người trông coi
công cụ.
Trong lúc Hứa Minh Nguyệt thay quần áo, Bí thư đại đội Thạch Giản đã nắm
được sơ qua tình hình. Ông hỏi: “Đã có ai đi gọi thằng Vương Căn Sinh chưa?”
Rồi chỉ tay vào một người dân thôn Vương Gia: “Anh về gọi người nhà nó ra đây
ngay”
“Cô ấy là người thôn Hứa Gia đúng không?” Nghĩ đến việc thôn Hứa Gia cách
đây không xa, chắc lát nữa người nhà cô ấy nghe tin sẽ kéo đến ngay. Nhớ đến
cái tính “máu chiến” của đám dân Hứa Gia, Bí thư đại đội cảm thấy đau cả đầu:
“Gọi cả Đại đội trưởng của các anh ra đây nữa!”
Đại đội trưởng đại đội Thạch Giản là người thôn Vương Gia. Chuyện này dù sao
cũng xảy ra ở thôn Vương Gia, để Đại đội trưởng của họ xử lý thì thích hợp hơn.
Đại đội trưởng Vương Hổ cũng đang trông coi đê điều gần đó. Mỗi thôn phụ
trách một khúc sông khác nhau nhưng khoảng cách không xa, tiếng hô hoán
ban nãy đã sớm đánh động đến ông ta.
Không biết ai đó hô lên: “Đại đội trưởng tới rồi!”
Vương Hổ không chỉ làm nhiệm vụ trông coi mà còn trực tiếp lao động, gánh
đất đắp đê cả ngày mệt bở hơi tai, vừa vặn đang tranh thủ nghỉ ngơi một chút.
Ông ta lết thân thể mệt mỏi đi tới, nghe mọi người nhao nhao kể lại sự tình, đôi
mày nhíu chặt lại như muốn kẹp ch·ết ruồi.
Thư Sách
Nhìn thấy Hứa Minh Nguyệt đã thay đồ khô bước ra từ túp lều, Vương Hổ lạnh
giọng quát: “Có tí chuyện cỏn con mà cũng đòi sống đòi ch·ết? Nếu ai cũng
như cô, hơi một tí là nhảy sông thì thiên hạ này ch·ết hết à! Thằng Căn Sinh
cưới phải cô đúng là xui xẻo tám đời! Nó bỏ cô là phải, bỏ không sai tí nào!”
Hứa Minh Nguyệt nghe xong liền sững người, rồi gào lên một tiếng, vung tay
tát thẳng vào mặt hắn!
Hứa Minh Nguyệt từ nhỏ sức lực đã cực lớn, chạy nhảy leo trèo đều giỏi, tinh
lực tràn trề. Nếu sinh vào nhà nông dân khác thì cô tuyệt đối là hạt giống tốt
để làm việc nặng.
Nhưng ngặt nỗi cô lại sợ rắn, sợ đỉa, lại còn. lười, đánh ch·ết cũng không
chịu ra đồng làm việc nhà nông. Vì thế từ bé tí cô đã tự học được chiêu giả vờ
ốm yếu, giả làm Lâm Đại Ngọc, sắm vai học sinh ngoan hiền, liều mạng dùi
mài kinh sử để thi đậu đại học, thoát ly đồng ruộng.
Cô không biết là do bà cô cả nguyên bản đã có sức khỏe tốt, hay là sức mạnh
của cô cũng xuyên theo vào thân xác này. Khoảnh khắc bàn tay tiếp xúc với
khuôn mặt Đại đội trưởng, lực đạo ấy quen thuộc vô cùng! Âm thanh vang lên
giòn tan!
Ban đầu cô sợ sức mình không đủ, định dùng móng tay cào cấu, nhưng cảm
nhận được lực đạo trên tay rồi, cô dứt khoát giáng cho hắn một cú tát trời
giáng, vang vọng cả bờ sông!
Bờ sông tức khắc lặng ngắt như tờ, im ắng đến mức cây kim rơi xuống đất
cũng nghe thấy.
Trong khi mọi người còn đang sững sờ, Hứa Minh Nguyệt đã lao vào người Đại
đội trưởng, liên tiếp tung ra những cú tát như vũ bão, vừa tát vừa gào khóc:
“Người thôn Vương Gia các người không phải là người! Các người muốn bức
ch·ết mẹ con tôi! Vương Căn Sinh ngoại tình trên thành phố, ông lại còn bao
che cho nó!”
Mặc kệ thế nào, cứ phải chụp cái mũ “ngoại tình” lên đầu Vương Căn Sinh
trước đã!
Tiếng gào của cô thê lương bao nhiêu thì tay cô ra đòn dứt khoát bấy nhiêu.
Những cái tát như búa tạ giáng xuống đầu Đại đội trưởng khiến ông ta choáng
váng, đầu óc ong ong, mắt nổ đốm lửa, căn bản không kịp phản ứng.
“Còn không mau kéo cô ta ra!” Bí thư đại đội cũng hoảng hồn, vội vàng lao tới
can ngăn, những người xung quanh cũng xúm lại kéo cô ra.
Giây trước còn đang đánh người hùng hổ, giây sau Hứa Minh Nguyệt đã lập
tức tỏ ra yếu đuối, ngã vào lòng bà thím đang can ngăn, khóc nức nở: “Thím ơi!
Người nhà họ Vương ác quá! Vương Căn Sinh ở trên thành phố nuôi bồ nhí, Đại
đội trưởng không những không nói một câu công đạo mà còn ép tôi ly hôn!
Thế này là muốn dồn mẹ con tôi vào chỗ ch·ết mà!”
Nói rồi, cô lại làm bộ lao người về phía bờ sông: “Đừng cản tôi, cứ để cho tôi
ch·ết đi!”
Mấy bà thím vội vàng ôm chặt lấy cô, sợ cô nhảy sông thật.
Vương Hổ mất một lúc lâu mới hoàn hồn sau cơn choáng váng, tiếp đó là cơn
giận bùng lên dữ dội!
Bí thư đại đội đứng bên cạnh còn chưa hết giận, châm chọc nói: “Hay thật!
Nhìn cái dáng vẻ gió thổi cũng bay của cô ta thì lấy đâu ra sức lực? Lại còn giả
vờ giả vịt!”
Bí thư đại đội và Đại đội trưởng vốn dĩ bằng mặt không bằng lòng, lại chướng
mắt cái thói ức hiếp người của dân thôn Vương Gia nên lời lẽ cũng chẳng
khách khí gì.
Vương Hổ đầu óc đang ong ong, nghe Bí thư nói xong càng thêm ong thủ! Hắn
tức đến mức suýt thì thăng thiên!
Cái gì mà giả vờ? Ông có giỏi thì đứng đây mà nghe xem mình đang nói cái
quái gì?
Vương Hổ sống đến từng này tuổi đầu chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy,
bị người ta đánh sưng mặt ngay trước bàn dân thiên hạ, lại còn là bị một mụ
đàn bà tát!
Mối thù này nếu không báo, hắn còn mặt mũi nào làm Đại đội trưởng nữa!
Hắn tức điên người, vung tay định đánh trả!
Nhưng trước mắt bao người, Hứa Minh Nguyệt lại đang được các bà các thím
vây quanh bảo vệ, cô ta còn một mực đòi chết. Trời lạnh thế này, nếu không
phải uất ức đến cùng cực, ai lại dám nhảy sông? Ai dám đánh cả Đại đội
trưởng? Không sợ bị trả thù sao?
Được, cô không muốn ly hôn chứ gì? Hôm nay ông đây bắt cô phải ly hôn bằng
được! Nhà họ Vương nhất định phải đuổi cổ con mụ đàn bà đanh đá này đi!
Trong lòng Vương Hổ độc địa nghĩ, mặt lạnh như tiền, sắc mặt khó coi cực độ.
Hắn quát tháo đám người thôn Vương Gia đang đứng ngẩn ra đó: “Còn đứng
đực ra đó làm gì? Còn không mau gọi thằng Vương Căn Sinh ra đây!”
Đám người bị dọa sợ, ấp úng đáp: “Đại đội trưởng, thư ký Đinh đã cho người đi
gọi rồi ạ!”
“Sao mãi vẫn chưa thấy mặt mũi đâu?” Vương Hổ nộ khí xung thiên, hung hăng
trừng mắt nhìn Hứa Minh Nguyệt.
Là người duy nhất trong thôn có công ăn việc làm trên thành phố, Vương Căn
Sinh vốn rất được Đại đội trưởng nể mặt, từ sớm đã coi thường Hứa Phượng
Lan.
Nhưng nhà Vương Căn Sinh hồi trước nghèo rớt mồng tơi!
Bố mẹ hắn đẻ sòn sòn sáu cô con gái mới được mụn con trai là hắn. Ở trong
nhà, hắn được chiều như vua con, muốn sao được sao, muốn trăng được trăng.
Trừ ba cô chị bị bán đi, ba cô còn lại đều bị tẩy não thành những “bà chị cuồng
em trai”, sẵn sàng bán mạng vì em.
Nếu không phải vì nghèo, hắn cũng chẳng phải cưới Hứa Phượng Lan – cô gái
xuất thân từ thôn Hứa Gia cũng nghèo chẳng kém.
vat-tu-nuoi-gia-dinh-o-thap-nien-60/chuong-3-cu-tat-troi-giang-ngay-mai-toi-se-
len-tan-co-quan-cac-nguoihtml]
Nhà họ Vương nghèo kiết xác, nhưng vẫn cố sống cố chết cho cục cưng
Vương Căn Sinh đi học vài năm, dùng tiền sính lễ bán con gái để chạy cho hắn
một chân công nhân tạm tuyển trên huyện.
Vương Căn Sinh cũng lanh lợi, chẳng mấy chốc đã tằng tịu với con gái lãnh
đạo, giấu nhẹm chuyện mình đã có vợ con ở quê, nhờ đó mà leo lên được vị trí
nhân viên chính thức.
“Đại đội trưởng, Căn Sinh tới rồi!” Người vừa bị mắng thấy Vương Căn Sinh đến
thì mừng rỡ hô lên, như trút được gánh nặng.
Vương Căn Sinh trên đường đi đã nghe tin Hứa Phượng Lan dám ôm con nhảy
sông. Chưa kịp mừng thầm thì đã nghe tin hai mẹ con được cứu sống. Hắn
sầm mặt lại, bước nhanh ra bờ sông, không nói hai lời liền đưa tay túm lấy Hứa
Minh Nguyệt: “Cô phát điên cái gì ở đây? Mặt mũi tôi bị cô làm cho mất sạch
rồi! Còn không mau theo tôi về! Muốn ch·ết thì đi chỗ khác mà ch·ết, ch·ết cho
sạch sẽ vào!”
Hứa Minh Nguyệt nghe những lời thối tha đó, lại nghĩ đến nước mắt của ông
nội và cái ch·ết oan uổng của bà cô cả, cô liền thuận tay tát lật mặt hắn!
Một cái tát chưa đủ hả giận. Nhân lúc hắn còn đang ngơ ngác, cô giật tay trái
ra khỏi sự kìm kẹp, túm lấy cổ áo hắn, hai tay như hai cái quạt máy, “bốp bốp
bốp” liên tiếp mấy cú tát trời giáng, đánh cho khuôn mặt trắng trẻo của
Vương Căn Sinh sưng vù lên như cái bánh bao.
Tại sao Hứa Minh Nguyệt lại có thể ra tay nhanh gọn như vậy? Chuyện này
phải kể từ thời đại học.
Hồi đó phong trào học Taekwondo rất thịnh hành. Cô cùng bạn cùng phòng rủ
nhau tham gia câu lạc bộ. Vào rồi mới biết bên cạnh còn có CLB Võ thuật cổ
truyền và Tán thủ. Thế là học Taekwondo được một năm, cô chuyển sang
luyện Tán thủ suốt ba năm liền.
Có lẽ cô thực sự có thiên khiếu vận động. Khi luyện Taekwondo, những cú đá
trước, đá tạt, đá móc, đá ngang của cô cực kỳ uy lực. Trong khi các nữ sinh
khác còn đang tập kỹ thuật, cô đã đá vào bao cát nghe “bốp bốp” giòn tan,
khiến người xem cũng phải thót tim, tưởng cô là con nhà nòi.
Tay hoạt động, miệng Hứa Minh Nguyệt cũng không rảnh rỗi: “Cái loại ngoại
tình mèo mả gà đồng như anh còn chưa ch·ết, dựa vào cái gì tôi phải ch·ết?
Anh không cho tôi đường sống thì đừng ai mong sống nữa, cả nhà cùng ch·ết!”
Nói rồi cô túm cổ áo hắn lôi xềnh xệch về phía bờ sông, định bụng ném gã
khốn này xuống nước cho hắn nếm mùi nước sông lạnh buốt.
Mấy cái tát diễn ra trong chớp mắt. Hai bà chị gái của Vương Căn Sinh chạy
theo sau thấy em trai cưng bị đánh, lại thấy em trai bị con mụ vợ đang bị kiềm
chế kia đánh cho tơi bời thì điên tiết, miệng chửi bới tục tĩu, lao vào định
túm tóc Hứa Minh Nguyệt.
Hứa Minh Nguyệt tay mắt lanh lẹ, tay phải vừa thoát khỏi Vương Căn Sinh liền
vung ngược lại, tát một cái khiến bà chị cả lảo đảo lùi lại ba bước, ngã bệt
xuống đất, nửa bên mặt sưng vù.
Bà chị thứ hai thì liều mạng hơn, thấy chị cả bị hạ đo ván liền lao đầu vào húc
thẳng vào bụng Hứa Minh Nguyệt.
Ngay sau đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên. Nhưng người kêu la lại là
Vương Căn Sinh. Cú húc đầu của Vương Chiêu Đệ đã trúng ngay vào bụng em
trai mình.
“Ức h·iếp người quá đáng! Cả nhà họ Vương xúm vào bắt nạt một mình tôi! Cả
nhà các người bao che cho thằng Vương Căn Sinh mặt dày đi ngoại tình!”
Hứa Minh Nguyệt sức lực cực lớn, nơi này lại toàn người đại đội Thạch Giản, ai
cũng muốn can ngăn, sợ cô cùng Vương Căn Sinh đồng quy vu tận thật. Nhìn
cái tư thế kia của cô, không ai nghĩ cô đang nói đùa.
Mắt thấy người can quá đông, không thể lôi hắn ra chỗ nước sâu, cô dứt khoát
tung một cước đạp thẳng vào bụng Vương Căn Sinh. Hắn văng ra xa hai mét,
dù có người cố kéo lại nhưng theo đà dốc của bờ đê, hắn vẫn lăn lông lốc
“tùm” một tiếng rơi xuống sông. Hai bà chị gái vừa lăn vừa bò ra kéo cũng
không kịp.
Sách ngữ văn trung học từng có câu thơ miêu tả mùa đông “Thủy lạc nhi thạch
xuất” (Nước rút đá trồi lên). Mặt sông lúc này cũng vậy. Dân làng chọn thời
điểm cuối thu để đắp đê, ngoài việc nông nhàn, còn bởi vì mùa này nước sông
rút xuống thấp, lộ ra lòng sông.
Mà chỗ bà cô cả chọn để nhảy sông ban nãy lại đúng là chỗ nước sâu nhất.
Dù Vương Căn Sinh biết bơi, nhưng rơi xuống nước sông lạnh buốt giữa tiết trời
cuối thu thế này thì cũng chẳng dễ chịu gì.
Hứa Minh Nguyệt cứ thế đứng trên bờ, cười lạnh nhìn xuống.
Đại đội trưởng lúc này đã hoàn hồn, nhìn nụ cười rợn người trên mặt Hứa Minh
Nguyệt mà bất giác rùng mình.
Ông ta cam đoan chắc chắn rằng Hứa Minh Nguyệt đã “điên” rồi.
Thời buổi này, chuyện phụ nữ bị nhà chồng ức h·iếp đến phát điên không hiếm.
Có người thì giống bà cô cả của Hứa Minh Nguyệt, ôm con nhảy sông, thắt cổ,
uống thuốc sâu tự vẫn. Có người bị đuổi ra khỏi nhà không nơi nương tựa,
hóa điên điên khùng khùng chạy mất biệt, sống không thấy người, ch·ết không
thấy xác.
Hồi nhỏ Hứa Minh Nguyệt từng thấy một người phụ nữ bụng mang dạ chửa bị
điên, trốn trong chuồng bò ẩm thấp tối tăm, bị đám trẻ con thiếu hiểu biết
trong thôn ném đá trêu chọc. Dân làng chỉ trỏ nói đó là người đàn bà điên từ
thôn khác chạy tới.
“Tao thấy nó điên rồi! Chắc chắn là điên rồi! Cái loại đàn bà điên khùng thế này
thôn Vương Gia chúng tao không dám chứa chấp! Ly hôn! Nhất định phải trả
về nơi sản xuất!” Đại đội trưởng ôm cái đầu ong ong, đứng dậy chỉ vào mặt
Hứa Minh Nguyệt mắng lớn.
Thực ra rất nhiều người có mặt ở đó cũng đồng tình với lời Đại đội trưởng, ai
cũng nghĩ Hứa Minh Nguyệt thực sự đã phát điên.
Trước đây cô hiền lành, nhu mì, yếu đuối biết bao nhiêu. Ở nhà chồng cô cũng
giống như mấy bà chị chồng, làm trâu làm ngựa, chịu thương chịu khó, đâu có
bao giờ như bây giờ, đến cả Đại đội trưởng cũng dám đánh.
Đại đội trưởng mặc kệ Vương Căn Sinh đang ngoi ngóp, chỉ đạo người xung
quanh: “Giữ chặt lấy nó! Giữ chặt con mụ điên này lại cho tôi!”
Nơi này dù sao cũng là địa bàn của đại đội Thạch Giản, Hứa Minh Nguyệt dù
có lợi hại đến mấy cũng chỉ là thân cô thế cô.
Lời Đại đội trưởng vừa dứt, bỗng thấy một gã đàn ông gầy như cây sào, cao
mét tám, tay lăm lăm chiếc đòn gánh xông vào, chắn ngang trước mặt Hứa
Minh Nguyệt, quát lớn:
“Tao xem đứa nào dám đụng đến em gái tao!”