Úc Mặc Huân và Dung Từ quả thực rất ít gặp nhau trong những năm qua.
Nhưng chỉ qua vài lần gặp gỡ, Úc Mặc Huân cũng có thể nhận thấy cô của hiện
tại khác xa với vẻ hăng hái, đầy nhiệt huyết của ngày xưa.
Nhớ lại Dung Từ năm nào, anh có nằm mơ cũng không ngờ rằng hai chữ “tự ti”
lại có ngày xuất hiện trên người cô.
Cuộc sống hôn nhân của Dung Từ và Phong Đình Thâm, Úc Mặc Huân biết
không nhiều.
Nhưng ít nhiều cũng nắm được vài phần.
Trong lòng anh đã có suy đoán nhưng không nói rõ, chỉ chân thành khuyên
nhủ:
“Lạc hậu một chút cũng không sao, năng lực và thiên phú của em không phải
thiên tài bình thường nào cũng sánh được. Tiểu Từ, chỉ cần em còn tâm huyết
với con đường này, bây giờ bắt đầu lại vẫn còn kịp”
“Em đừng quên, em là học trò mà thầy ưng ý nhất trong suốt sự nghiệp giảng
dạy của mình”
Dung Từ nghe vậy bật cười: “Nếu thầy mà nghe được câu này, chắc thầy sẽ bĩu
môi bảo thầy bị ép phải so bó đũa chọn cột cờ thôi”
Nhớ đến người thầy nho nhã nhưng miệng lưỡi sắc sảo năm xưa, nụ cười trên
môi Dung Từ nhạt dần:
“Vừa nãy em xem tin tức thấy thầy cũng về tham dự lễ kỷ niệm, thầy vẫn khỏe
chứ ạ?”
“Thầy vẫn khỏe, chỉ là đám học trò hay làm mất mặt thầy như bọn anh cứ dăm
ba bữa lại lượn lờ trước mặt khiến thầy thấy phiền lắm”
Dung Từ bật cười thành tiếng, trong lòng không khỏi hoài niệm những tháng
ngày bị thầy ép viết luận văn năm nào.
Úc Mặc Huân nói: “Về đi, Tiểu Từ”
Bàn tay đang cầm chén trà của Dung Từ siết chặt, cô hít sâu một hơi rồi gật
đầu nói: “Vâng”
Cô bắt đầu nghiên cứu trí tuệ nhân tạo từ khi còn rất nhỏ. Cô thực sự yêu thích
lĩnh vực này.
Vì yêu Phong Đình Thâm mà cô đã vứt bỏ lý tưởng của mình suốt sáu bảy năm
nay.
Rời xa sáu bảy năm, muốn đuổi kịp có lẽ phải mất không ít thời gian. Nhưng cô
tin chỉ cần mình nỗ lực thì mọi thứ vẫn còn kịp.
Úc Mặc Huân lại hỏi: “Khoảng bao giờ thì em quay lại?”
“Công việc hiện tại vẫn cần chờ người bàn giao, e là phải đợi thêm một thời
gian nữa”
“Không sao, cũng không cần gấp gáp”
Nếu cô đã chịu quay lại thì đợi thêm một chút có sao đâu?
Hai người trò chuyện thêm một lúc, Úc Mặc Huân nhìn đồng hồ rồi nói:
“Cấp dưới vừa giới thiệu cho anh một thiên tài về thuật toán, nghe nói cậu ấy
mới về nước mấy hôm trước, bọn anh có hẹn gặp lát nữa. Tiện đây em có
muốn đi cùng anh đến gặp cậu ấy không?”
Dung Từ lắc đầu: “Em cũng không rành về người của anh để lần sau đi ạ”
“Cũng được”
Úc Mặc Huân vừa đi khỏi, Dung Từ lập tức thấy chị gái của Phong Đình Thâm
là Phong Đình Lâm đi về phía mình.
Dung Từ cũng đã thấy cô ấy trên bản tin. Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp ở
đây.
“Chị Đình Lâm” Dung Từ chào hỏi.
Phong Đình Lâm không đáp lại, cau mày nhìn cô: “Sao cô lại ở đây?”
“Hôm nay kỷ niệm thành lập trường, em về thăm trường chút ạ”
Dung Từ không nói thì Phong Đình Lâm cũng quên béng mất cô cũng tốt
nghiệp Đại học T.
Nhưng ngoại trừ giảng viên và sinh viên trong trường, những người được mời
về hôm nay đều là cựu sinh viên danh dự.
Dung Từ – một kẻ vô danh tiểu tốt đến đây góp vui làm gì?
Thôi kệ.
Miễn là cô không ăn nói lung tung làm mất mặt nhà họ Phong thì cô ấy cũng
lười nói.
Nghĩ đến đây, Phong Đình Lâm nói thẳng mục đích: “Tiểu Minh bảo muốn ăn
món cô nấu, lát nữa tôi cho người đưa nó qua chỗ cô và Đình Thâm”
Tiểu Minh là con trai của Phong Đình Lâm, lớn hơn Phong Cảnh Tâm một hai
tuổi.
Vợ chồng Phong Đình Lâm tình cảm không hòa thuận, những năm trước Phong
Đình Lâm bận rộn công việc ít quan tâm con cái nên thằng bé hai năm nay
ngày càng ngỗ ngược, giờ cô ấy muốn dạy dỗ thì đã quá muộn rồi.
Biết con trai thích ăn cơm mợ nấu nên hai năm nay hễ rảnh là Phong Đình Lâm
lại tống cổ con sang nhà cô và Phong Đình Thâm.
Người nhà họ Phong, ngoại trừ bà cụ, chẳng ai coi cô ra gì.
roi/chuong-5-phu-nhan-di-cong-tac-roihtml]
Trẻ con đang tuổi lớn rất hay học theo người lớn.
Con trai Phong Đình Lâm tuy thích ăn đồ cô nấu nhưng trong lòng lại coi
thường người mợ này, sang đây chẳng khác nào coi cô như bảo mẫu mà sai
bảo.
Trước đây vì Phong Đình Thâm nên Dung Từ tận tâm tận lực với con của
Phong Đình Lâm cũng không để bụng thái độ vô lễ của thằng bé.
Nhưng giờ cô và Phong Đình Thâm sắp ly hôn rồi, cô không muốn vì anh mà
phải chịu đựng ấm ức nữa.
Vì thế, Dung Từ thẳng thừng từ chối: “Xin lỗi chị Đình Lâm, ngày mai em không
rảnh”
Đã quyết định quay lại lĩnh vực chuyên môn, tương lai cô sẽ dành toàn bộ thời
gian cho công việc chính sự.
Dù là Phong Đình Thâm hay Phong Đình Lâm, sau khi ly hôn cô sẽ chẳng còn
liên quan gì đến họ nữa. Cô sẽ không lãng phí thời gian của mình cho họ.
Phong Đình Lâm không ngờ Dung Từ lại dám từ chối mình.
Bởi vì trước đây Dung Từ vì Phong Đình Thâm mà không ít lần hạ mình để lấy
lòng người nhà họ Phong.
Tuy nhiên, Phong Đình Lâm cũng không nghĩ nhiều.
Dung Từ trước giờ chưa từng từ chối cô ấy, giờ Dung Từ bảo bận thì chắc chắn
là bận thật, nếu không làm sao cô nỡ bỏ qua cơ hội lấy lòng cô ấy chứ?
Nhưng cô ấy vẫn tỏ ra không vui mà hỏi: “Đình Thâm và Tâm Tâm đều không ở
bên cạnh, cô thì có việc gì quan trọng được chứ?”
Dung Từ nghe vậy, không kìm được cười khổ trong lòng.
Những năm qua cô đánh mất chính mình, trọng tâm cuộc sống dồn hết vào
Phong Đình Thâm và con gái, cứ mãi xoay quanh bọn họ.
Giờ nhận được lời nhận xét này của Phong Đình Lâm quả thực không oan chút
nào. Nhưng sau này cô sẽ không như thế nữa. Nghĩ đến đây, Dung Từ định lên
tiếng thì đúng lúc đó, có mấy người đi về phía họ.
“Cô Phong!”
Rõ ràng họ đến tìm Phong Đình Lâm.
Nhìn thấy Dung Từ, họ quan sát một lượt rồi hỏi: “Cô Phong, vị này là?”
Phong Đình Lâm không giới thiệu Dung Từ là em dâu mình mà chỉ lạnh nhạt
nói:
“Một người bạn”
“À, bạn bè sao”
Họ và Phong Đình Lâm đều là cựu sinh viên về dự lễ, địa vị đều không thấp.
Thấy Phong Đình Lâm gặp người quen, cứ tưởng là nhân vật tầm cỡ nào.
Giờ thấy thái độ của Phong Đình Lâm đối với Dung Từ như vậy, ngoại trừ có
người thấy Dung Từ xinh đẹp, không kìm được liếc nhìn đôi chân dài trắng nõn
của cô thêm vài lần thì những người khác đều chẳng buồn để ý đến cô nữa.
Họ vây quanh Phong Đình Lâm rồi nhanh chóng rời đi.
Phong Đình Lâm không chịu thừa nhận thân phận em dâu của cô, nếu là trước
đây có lẽ Dung Từ sẽ đau lòng buồn bã.
Nhưng giờ Dung Từ đã chẳng còn để tâm nữa.
Sau khi Phong Đình Lâm rời đi, cô cũng xách túi, quay người bước đi.
Đêm hôm đó, hơn mười giờ, chuyến bay của Phong Đình Thâm và Phong Cảnh
Tâm hạ cánh đúng giờ.
Về đến nhà đã gần sang ngày mới.
Phong Cảnh Tâm chưa về đến nhà đã ngủ say.
Phong Đình Thâm bế con gái lên lầu, đi ngang qua phòng ngủ chính thấy cửa
mở nhưng bên trong tối om.
Đặt con gái về phòng xong, trở lại phòng ngủ chính, Phong Đình Thâm bật đèn
ngủ, liếc mắt nhìn lên giường thấy trống trơn.
Dung Từ không có ở đó.
Lúc này, quản gia vừa vặn xách hành lý lên lầu giúp anh, Phong Đình Thâm nới
lỏng cà vạt, hỏi:
“Cô ấy đâu?”
Quản gia vội đáp: “Phu nhân đi công tác rồi ạ”
Nửa tháng trước, lúc Dung Từ thu dọn đồ đạc rời đi thì ông ta không có nhà.
Nghe người làm khác kể lại Dung Từ xách hành lý đi, chắc là đi công tác rồi.
Kể cũng lạ, trước đây Dung Từ rất ít khi đi công tác mà có đi thì cũng chỉ hai
ba ngày là về. Lần này đi cả nửa tháng rồi vẫn chưa thấy tăm hơi.
Phong Đình Thâm “ừ” một tiếng, không hỏi thêm gì nữa.