Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn

Chương 1: Cô cảm thấy hắn đang đùa cợt mình một vố thật lớn



Lương Mục Chi lại đánh nhau rồi!

Khi Hứa Chi nhận được điện thoại từ đồn công an thì đồng hồ đã điểm mười

một giờ đêm.

Ký túc xá có giờ giới nghiêm nên lúc Hứa Chi muốn ra ngoài đã bị dì quản lý

gây khó dễ một hồi lâu, cuối cùng dì ấy buông một câu cảm thán như thể thế

phong nhật hạ:

“Sinh viên đại học bây giờ thật là, con gái con đứa mà chẳng biết tự trọng gì

cả”

Hứa Chi biết dì quản lý đã hiểu lầm song cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà

giải thích, chỉ vội vã bước nhanh ra ngoài rồi đội gió tuyết đến cổng phụ của

trường để bắt taxi đến đồn công an.

Việc bảo lãnh cho Lương Mục Chi cần phải làm thủ tục, chủ yếu là điền vào

các mẫu đơn và nộp tiền phạt.

Cán bộ dân cảnh hỏi Hứa Chi: “Cô và Lương Mục Chi có quan hệ như thế nào?”

Hứa Chi ngập ngừng một thoáng rồi mới đáp: “Tôi là bạn nối khố của anh ấy”

Hai nhà Lương – Hứa vốn là thế giao, ngay từ khi ông nội Hứa còn sống thì đã

cùng ông nội Lương định ra hôn ước cho con cháu hai nhà. Bậc cha mẹ đôi

bên cũng không hề phản đối nên mặc nhiên coi Hứa Chi chính là con dâu

tương lai.

Trong tất cả mọi người thì chỉ có thái độ của Lương Mục Chi là mơ hồ không

rõ. Nếu bảo hắn phản đối thì mỗi lần bị người khác trêu chọc hắn chỉ cười trừ.

Còn nếu bảo hắn đồng ý thì chưa bao giờ hắn nói lời yêu thương hay xác định

quan hệ với Hứa Chi ở chốn riêng tư.

Hắn đối xử với Hứa Chi không tệ nhưng dường như luôn giữ một chừng mực

nhất định.

Thái độ lấp lửng này đôi khi khiến Hứa Chi cảm thấy lo lắng không yên, song vì

phận con gái da mặt mỏng và trong lòng thầm thương Lương Mục Chi cũng

như chấp nhận sự sắp đặt của hai bên gia đình nên cô chẳng tiện chủ động

mở lời, đến tận bây giờ vẫn chỉ có thể tự xưng là bạn nối khố của hắn.

“Trong điện thoại cậu ta chỉ lưu duy nhất một số liên lạc khẩn cấp là cô nên tôi

cứ tưởng cô là người nhà cậu ta”

Vị dân cảnh tỏ vẻ ngạc nhiên rồi nói tiếp:

“Cậu ta vì bạn gái mà đập phá quán bar của người ta đấy”

Tay Hứa Chi khựng lại, cô nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề: “Cái gì cơ.

bạn gái ư?”

“Đúng vậy là một cô gái tên Trần Tịnh. Khi bọn họ đến quán bar chơi thì có

mấy tên côn đồ trêu ghẹo Trần Tịnh, thế là Lương Mục Chi vớ ngay chai rượu

phang thẳng vào đầu người ta”

Vị dân cảnh chặc lưỡi hai tiếng:

“Ra tay tàn nhẫn lắm, nạn nhân hiện đang phải phẫu thuật trong bệnh viện,

phía quán bar cũng bị ảnh hưởng nên lát nữa các cô cậu phải xem xét giải

quyết thế nào, không khéo còn phải ra tòa đấy”

Cả người Hứa Chi như chết lặng, bởi cô và Lương Mục Chi hầu như ngày nào

cũng liên lạc qua WeChat hoặc điện thoại mà chưa từng nghe hắn nhắc đến

bất kỳ người bạn gái nào.

Sau khi hoàn tất thủ tục thì Lương Mục Chi được dân cảnh dẫn ra ngoài.

Hứa Chi vừa ngước mắt lên lập tức chú ý ngay đến vết sẹo mới trên trán hắn.

Vết thương dài chừng ba centimet nằm xéo bên góc trán trái vừa mới đóng vảy

máu trông vô cùng nổi bật trên gương mặt tuấn tú kia.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Lương Mục Chi đánh nhau.

Lịch sử đánh đấm của hắn có thể truy ngược về thời cấp hai. Vị thiếu gia

này được chiều chuộng từ bé cộng thêm gia thế nhà họ Lương có tiền có

quyền nên trong từ điển của hắn chưa bao giờ tồn tại hai chữ thỏa hiệp hay

nhượng bộ, bao năm qua hắn vẫn luôn sống một cách phóng túng và ngông

cuồng như thế.

Hắn bước đến trước mặt Hứa Chi rồi gọi: “Tiểu Chi Tử”

Những người thân thiết đều gọi Hứa Chi là Chi Tử, duy chỉ có Lương Mục Chi là

thích chơi trội khi khăng khăng thêm chữ “Tiểu” vào phía trước. Tuy chỉ khác

một chữ nhưng lại mang thêm vài phần thân mật suồng sã.

Đến lúc này Hứa Chi vẫn chưa thật sự hoàn hồn, cô nhìn chằm chằm vào vết

thương trên trán hắn. Cô theo bản năng định hỏi có đau không nhưng lời nói

đến bên miệng lại đổi thành một câu hỏi khác:

“Trần Tịnh là ai?”

Lương Mục Chi sững người rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay áo cô kéo từ đại sảnh

đồn công an ra phía ngoài:

“Chúng ta ra ngoài rồi nói”

Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có bão tuyết nhưng mức độ khắc nghiệt của

thời tiết vẫn vượt xa sức tưởng tượng.

Hứa Chi có dáng người mảnh mai nên cảm tưởng như sắp bị gió thổi bay. Cô

vô cùng hối hận vì lúc đi quá vội vàng nên chỉ vơ đại một chiếc áo khoác dạ,

hiển nhiên nó chẳng thể nào chống chọi được với gió tuyết lạnh thấu xương.

Lương Mục Chi dẫn cô băng qua đường để đi đến khách sạn đối diện.

Đầu óc Hứa Chi rối bời, cô chỉ biết quấn chặt áo khoác và đi theo hắn, bộ não

đông cứng vì lạnh vẫn luẩn quẩn với câu hỏi Trần Tịnh là ai.

Chỉ đến khi bước vào đại sảnh khách sạn có điều hòa ấm áp thì cô mới cảm

thấy mình như vừa sống lại, những ngón tay tê cóng từ từ siết chặt.

Lương Mục Chi không đến quầy lễ tân mà dẫn cô đi thẳng vào thang máy, vừa

đi vừa nói:

“Trần Tịnh là bạn gái của anh, vốn dĩ anh định mấy hôm nữa sẽ giới thiệu cô ấy

với em nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này. Cô ấy đang ở phòng trên lầu”

ngoan-ngoan/chuong-1-co-cam-thay-han-dang-dua-cot-minh-mot-vo-that-

lonhtml]

Hứa Chi vẫn đứng như trời trồng, cô cảm thấy mình đã bị cái lạnh làm cho tê

liệt, đến lúc bước ra khỏi thang máy mới sực nhớ ra và hỏi một câu:

“Nếu cô ấy là bạn gái của anh thì tại sao lại không đến đồn công an bảo lãnh

cho anh?”

“Cô ấy bị đám lưu manh quấy rối nên hoảng sợ lắm” Lương Mục Chi vừa đi vừa

giải thích:

“Hơn nữa bên ngoài gió tuyết lớn thế này”

Lời vừa thốt ra hắn mới cảm thấy không ổn, bèn chữa lại: “Hôm nay vất vả cho

Tiểu Chi Tử rồi, đợi giải quyết xong chuyện này anh sẽ mời em đi ăn”

Hứa Chi cảm thấy gió tuyết đêm nay dường như đã thổi thẳng vào tận tâm can

mình, nếu không thì tại sao lại lạnh lẽo đến thế.

Lương Mục Chi gõ cửa, rất nhanh đã có người ra mở và ngay khi cánh cửa vừa

hé ra thì người đó lập tức nhào vào lòng Lương Mục Chi.

Trần Tịnh nghẹn ngào nói trong tiếng khóc: “Làm em sợ muốn chết. Sao

anh lại bốc đồng thế chứ, đánh nhau với đám người đó làm gì. Bị thương rồi

này, anh có đau không?”

“Anh không sao” Lương Mục Chi giữ lấy bàn tay đang vươn tới trán mình của

Trần Tịnh, hắn khẽ ho một tiếng ra hiệu bên cạnh còn có người khác rồi giới

thiệu:

“Đây là Tiểu Chi Tử”

Lúc này Trần Tịnh mới nhận ra sự hiện diện của người thứ ba lập tức quay đầu

nhìn sang Hứa Chi.

Hứa Chi thuộc kiểu người có nét đẹp thanh lãnh, dù để mặt mộc cũng không

khiến người ta cảm thấy nhạt nhòa. Tuy nhiên khi đứng cạnh một Trần Tịnh

trang điểm kỹ càng thì cô gái kia trông có vẻ sắc sảo hơn nhiều.

“Hóa ra cô chính là Tiểu Chi Tử, Mục Chi thường xuyên nhắc đến cô với tôi,

chào cô”

Trần Tịnh đưa tay ra, Hứa Chi khựng lại một chút rồi mới đưa tay bắt lấy theo

phép lịch sự xã giao.

Sau khi vào phòng và đóng cửa lại, Lương Mục Chi vừa ngồi xuống ghế sofa

thì Trần Tịnh đã sáp lại gần, dùng khăn giấy lau vết thương cho hắn.

Hứa Chi cảm thấy vô cùng gượng gạo nên chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.

Lương Mục Chi đẩy Trần Tịnh ra rồi nói: “Đừng lau nữa, lát nữa anh đi rửa là

được. Giờ phải sắp xếp chỗ ở cho Tiểu Chi Tử đã, chắc ký túc xá trường đóng

cửa mất rồi”

Lương Mục Chi dùng điện thoại nội bộ khách sạn gọi xuống lễ tân nhưng chưa

nói được hai câu đã cúp máy.

Do thời tiết cực đoan nên khách sạn đã kín phòng.

Trần Tịnh bĩu môi nói: “Giờ này chắc chắn là không đặt được nữa đâu, ngay cả

phòng giường lớn này cũng là do em đặt cho chúng mình từ sáng nay đấy”

Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hứa Chi là hai người họ đã đặt phòng từ

sáng lại còn là phòng giường lớn.

Cô không hiểu sao sự chú ý của mình lại lệch lạc như vậy nhưng càng muốn

kìm nén thì cô lại càng không kiểm soát được mà nghĩ ngợi lung tung, hóa ra

họ đã tiến triển đến bước này rồi sao?

Vậy họ đã quen nhau bao lâu rồi?

Lương Mục Chi thế mà lại giấu giếm kỹ đến vậy.

Khoảng hơn một tháng trước khi cô gặp hắn ở nhà họ Lương, ông nội Lương

còn nửa đùa nửa thật hỏi hắn định bao giờ rước Chi Tử về dinh khiến cô đỏ

bừng cả mặt, cô vẫn nhớ rất rõ câu trả lời của hắn khi ấy.

Hắn đáp lời ông nội Lương rằng: “Ông nội à, ông vội vàng quá đấy. Ít nhất cũng

phải đợi Tiểu Chi Tử tốt nghiệp đã chứ”

Sự hiểu lầm của cô cứ thế ngày một sâu sắc thêm trong thái độ lập lờ của hắn,

cô thường xuyên ảo tưởng rằng mình đối với hắn chắc chắn cũng là một sự

tồn tại khác biệt.

Nhưng hiện tại, cô cảm thấy hắn và cô là một trò đùa tai hại.

Cô không thể cười nổi, chỉ lấy điện thoại ra và cúi đầu nhìn: “Không sao đâu để

em tìm khách sạn khác quanh đây”

Trần Tịnh hiến kế: “Chúng tôi sẽ tìm trên điện thoại giúp cô còn cô mau xuống

lầu ra ngoài xem gần đây có khách sạn nào khác không. Nếu chúng tôi đặt

được thì sẽ gọi cho cô, chúng ta chia nhau ra hành động sẽ hiệu quả hơn”

Hứa Chi không ngốc, rõ ràng Trần Tịnh đang muốn đuổi khéo cô.

Cô cũng chẳng muốn nán lại nơi này thêm phút giây nào nữa nên xoay người

đi thẳng ra ngoài.

“Khoan đã, anh đưa em” Lương Mục Chi chưa nói hết câu thì Trần Tịnh đã

kéo tay hắn lại.

“Anh đang bị thương mà còn chạy lung tung cái gì, lo mà nghỉ ngơi đi”

Những lời phía sau Hứa Chi không còn nghe thấy nữa, cô bước ra ngoài và

đóng sầm cửa lại.

Vừa bước ra khỏi khách sạn thì hơi lạnh đã ập thẳng vào mặt, cả đất trời

dường như bị bao phủ bởi những tấm màn voan trắng xóa đang nhảy múa loạn

cuồng.

Hứa Chi quấn chặt chiếc áo khoác mỏng manh, vài bông tuyết rơi vương trên

hàng mi dài của cô rồi tan chảy ngay trong cái chớp mắt, tựa hồ như một giọt

lệ rơi.

/Truyện được đăng bởi FB Góc Truyện Của Yên. Theo dõi fanpage để cập nhật

nhanh nhất!/


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.