Hứa Chi vốn là một cô gái ngoan ngoãn, sống đến chừng này tuổi, cô tự nhận
thấy việc làm quá giới hạn nhất của mình chính là từng làm đồng phạm của
Lương Mục Chi hồi còn nhỏ.
Khoảng thời gian Lương Cẩm Mặc mới được đưa về nhà họ Lương, ngoại trừ
việc bị dì Lương ghẻ lạnh thì anh còn bị tất cả bạn học trong trường tẩy chay
mà chuyện này hoàn toàn là nhờ vào mạng lưới quan hệ của Lương Mục Chi.
Lương Mục Chi từ nhỏ đến lớn đều rất được lòng mọi người. Khi bé hắn chỉ cần
nói một câu là đám đàn em đi theo lập tức xông lên phía trước gây khó dễ cho
Lương Cẩm Mặc.
Có một lần, Hứa Chi vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.
Một đám người đang xé nát sách giáo khoa và vở bài tập của Lương Cẩm Mặc,
Lương Mục Chi cũng có mặt trong số đó.
Khung cảnh ấy khiến người ta cảm thấy ngột ngạt. Thật ra lúc đó cô muốn bỏ
chạy nhưng có người đã nhìn thấy cô, thậm chí còn nhét một tờ bài thi của
Lương Cẩm Mặc vào tay cô và bắt cô xé cùng.
Cơ thể cô bé Hứa Chi khi ấy cứng đờ.
“Xé đi chứ!” Một cậu bé nói: “Đây là đáng đời cho con của tiểu tam, phá hoại
gia đình người khác mà còn mặt mũi đến trường à”
“Đúng đấy! Nó đáng đời!”
Trong mắt trẻ con chẳng có khái niệm ai đến trước ai đến sau. Chúng chỉ biết
Lương Cẩm Mặc là con riêng và mẹ của anh chính là kẻ thứ ba.
Tim Hứa Chi đập thình thịch, những người xung quanh liên tục hò reo cổ vũ, ai
nấy đều đang xâu xé những trang giấy, có kẻ còn huýt sáo vang trời. Cô nhắm
mắt lại, quyết tâm làm liều rồi xé toạc tờ bài thi trong tay.
Cứ như vậy, Hứa Chi đã an toàn hòa nhập vào tập thể ấy. Nhưng ngay khi cô
ngước mắt lên lại vô tình chạm phải ánh nhìn của Lương Cẩm Mặc.
Năm ấy Lương Cẩm Mặc mười tuổi nhưng ánh mắt đã u tối và sâu thẳm, trong
con ngươi đen láy kia chứa đựng những điều mà cô không thể nào hiểu thấu.
Cô vừa hoảng loạn vừa chột dạ nên vội vã quay mặt đi chỗ khác.
Buổi sáng, Hứa Chi tỉnh giấc, cô nằm nhìn chằm chằm vào chiếc đèn chùm
nhỏ trên trần nhà với vẻ ngẩn ngơ trong giây lát.
Cô không hiểu tại sao mình lại mơ thấy chuyện xưa lắc xưa lơ như vậy.
Khi các giác quan của cơ thể dần hồi phục, mọi chuyện xảy ra tối qua cũng ùa
về trong tâm trí khiến cô nhớ lại tất cả.
Lương Mục Chi đã có bạn gái, hắn đánh nhau vì cô ta, bọn họ còn đi thuê
phòng với nhau.
Cô ngồi dậy, thở hắt ra một hơi thật dài rồi xoa mặt, sau đó xuống giường vệ
sinh cá nhân.
Vừa ra khỏi phòng cô đã thấy Lương Cẩm Mặc dậy từ lúc nào, anh đang ngồi ở
khu vực phòng ăn, nghe thấy tiếng động lập tức nhìn sang.
“À, là. chào buổi sáng” Hứa Chi giơ tay vẫy vẫy một cách gượng gạo xem như
chào hỏi, cô vẫn chưa biết nên xưng hô với anh thế nào cho phải.
Trên mặt Lương Cẩm Mặc không có biểu cảm gì, anh chỉ nói: “Rửa mặt xong
thì qua đây ăn sáng”
Thế mà lại còn có cả bữa sáng.
Hứa Chi có chút ngạc nhiên, khi vào phòng tắm rửa mặt, cô lại nhớ đến giấc
mơ đêm qua rồi tự vùi mặt vào lòng bàn tay.
Mặc dù sau này cô luôn mang trong lòng nỗi day dứt và cũng từng cố gắng bù
đắp, nhưng tổn thương sâu sắc dường ấy e là rất khó để quên đi.
Đến cô là kẻ gây ra bạo lực còn chẳng quên được, huống chi là nạn nhân như
Lương Cẩm Mặc.
Cô bắt đầu cảm thấy khó hiểu, không biết tại sao tối qua anh lại chịu chứa
chấp mình.
Từ phòng tắm bước ra, Hứa Chi ngoan ngoãn đi đến phòng ăn và ngồi xuống
đối diện Lương Cẩm Mặc.
Bữa sáng kiểu Trung rất đơn giản gồm cháo kê, bánh bao nước (tiểu long bao)
và vài món đồ chua ăn kèm.
Hứa Chi cắn một miếng bánh bao, đáy mắt lập tức sáng lên: “Là bánh bao
nước tiệm Từ sao?”
Lương Cẩm Mặc không ngước mắt lên, chỉ “ừ” một tiếng.
Bánh bao nước tiệm Từ rất nổi tiếng ở Bắc Thành, Hứa Chi trước đây cực kỳ
thích ăn. Sau này tiệm đó được các blogger ẩm thực review nên trở thành
quán hot trên mạng, dẫn đến tình trạng “một cái bánh cũng khó cầu”.
Muốn mua ăn sáng thì phải xếp hàng rất lâu, Hứa Chi ngại phiền phức nên đã
một thời gian dài không được ăn.
Bữa sáng này Hứa Chi ăn vô cùng thỏa mãn, lúc lau miệng cô suy nghĩ một
chút rồi nói với Lương Cẩm Mặc:
“Cảm ơn anh nhiều lắm, hôm nào đó để em mời anh đi ăn nhé”
Động tác lau tay của Lương Cẩm Mặc khựng lại: “Được thôi”
Hứa Chi vốn tưởng anh sẽ từ chối. Cô không phải tiếc một bữa cơm mà chỉ
nghĩ rằng Lương Cẩm Mặc chắc chắn sẽ không muốn tiếp xúc thêm với mình,
nào ngờ anh lại đồng ý dứt khoát đến vậy.
Tuy nhiên cô quả thực nên cảm ơn anh đàng hoàng, cô lấy điện thoại ra:
“Vậy em kết bạn WeChat với anh nhé? Đến lúc đó sẽ hẹn thời gian cụ thể”
Lương Cẩm Mặc đưa điện thoại sang, cô quét mã để thêm bạn tốt.
Ảnh đại diện của Lương Cẩm Mặc là bầu trời đêm u tối, giữa màn đêm đen kịt
ấy có một ngôi sao đang rơi xuống.
Hứa Chi thầm nghĩ, tấm ảnh này thật phù hợp với tính cách thâm trầm của
anh.
ngoan-ngoan/chuong-3-han-danh-nhau-vi-ban-gai-bon-ho-con-di-thue-
phonghtml]
Điện thoại trong tay bỗng rung lên, cả hai người không hẹn mà cùng nhìn
sang. Màn hình điện thoại của Hứa Chi hiển thị cuộc gọi WeChat từ Lương
Mục Chi.
Hứa Chi nhíu mày rồi đứng dậy nghe máy.
Vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói đầy lo lắng của Lương
Mục Chi:
“Tiểu Chi Tử, em đang ở đâu đấy?”
Hứa Chi ngập ngừng một chút.
Cô đang ở cùng Lương Cẩm Mặc, chuyện này nếu để Lương Mục Chi biết được
thì chắc hắn sẽ phát điên mất.
Mặc dù tuổi tác ngày một lớn và tính tình cũng dần trưởng thành hơn, Lương
Mục Chi đã sớm không còn gọi Lương Cẩm Mặc là con của kẻ thứ ba nữa.
Nhưng từ trước đến nay hắn vẫn luôn xem Lương Cẩm Mặc là kẻ xâm nhập vào
gia đình mình.
Hắn cũng mặc nhiên cho rằng Hứa Chi và hắn luôn đứng cùng một chiến
tuyến.
Hứa Chi đáp: “Em. em đang ở khách sạn”
“Sao tối qua em không trả lời tin nhắn của anh? Làm anh sợ muốn chết”
Lương Mục Chi thở phào nhẹ nhõm:
“Anh tưởng em không thuê được phòng nên sáng nay mới hơn sáu giờ đã chạy
đến trường tìm em rồi”
Lúc này Hứa Chi lại bình tĩnh đến lạ. Cô thầm nghĩ nếu tối qua cô thật sự đứng
ngoài trời cả đêm thì việc hắn sáu giờ sáng mới đi tìm cũng chỉ để nhặt xác cô
mà thôi.
Cô im lặng không nói, Lương Mục Chi lại tiếp lời:
“Em không sao là tốt rồi. À đúng rồi, chuyện anh vào đồn công an em tuyệt đối
đừng nói cho ai biết nhé, nhất là người nhà anh. Bố mẹ và ông nội anh mà biết
thì chắc chắn sẽ lột da anh mất”
Hứa Chi nghĩ thầm, xong đời rồi, cô đã lỡ nói cho Lương Cẩm Mặc biết mất rồi.
Cô đang đứng ở phòng khách, lén quay đầu nhìn lại Lương Cẩm Mặc. Người
này chắc sẽ không nhiều chuyện mà đi mách lẻo với người nhà họ Lương đâu
nhỉ.
Khéo làm sao, lúc này Lương Cẩm Mặc cũng vừa đứng dậy rời khỏi bàn ăn và
đang nhìn về phía cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Chi có chút xấu hổ bèn vội vàng thu lại tầm mắt, nói
với Lương Mục Chi:
“Em biết rồi”
“Hôm nay anh phải đến đồn công an giải quyết nốt thủ tục” Lương Mục Chi
nói:
“Đợi xong việc, nhất định anh sẽ mời em ăn tiệc lớn để tạ lỗi”
Hứa Chi lơ đễnh nhận lời.
Cúp điện thoại, cô cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Cô đang là sinh viên năm cuối còn nửa năm nữa là tốt nghiệp.
Vốn dĩ cô nghĩ sau khi ra trường, dù không kết hôn hay đính hôn ngay thì
Lương Mục Chi cũng nên có chút động thái. Ít nhất là xác định quan hệ chính
thức giữa hai người.
Bây giờ Lương Mục Chi quả thực đã có động thái. động thái của hắn là công
khai việc có bạn gái.
Trong lòng cô vẫn vô cùng khó chịu, lồng ngực bức bối đến mức không thể
suy nghĩ được gì.
Đó là người đàn ông cô đã thầm thương từ khi mới biết yêu, cứ ngỡ sẽ là tình
cảm song phương, nào ngờ lại chỉ là một mối tình đơn phương không có kết
quả.
Chuyện này dù Lương Mục Chi có xử lý thế nào đi nữa thì cô cũng phải nói rõ
ràng với bố mẹ mình.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Lương Cẩm Mặc đi thẳng từ phòng ăn ra mở cửa.
Một lát sau anh quay lại, trên tay cầm một chiếc túi giấy rất lớn đưa cho Hứa
Chi:
“Bên ngoài lạnh lắm, trước khi đi em mặc cái này vào”
Hứa Chi nhận lấy và mở ra, bên trong là một chiếc áo khoác phao nữ mới tinh,
hơn nữa còn đúng là nhãn hiệu cô thường mặc.
Cô hơi ngại khi nhận đồ nhưng quả thật bản thân rất sợ lạnh nên đành hỏi anh:
“Cái này bao nhiêu tiền vậy ạ? Để em chuyển khoản lại cho anh nhé”
Lương Cẩm Mặc im lặng vài giây rồi mới nói: “Không cần đâu, cứ coi như quà
sinh nhật tôi tặng trước cho em”
Sinh nhật Hứa Chi là vào tuần sau, cô rất ngạc nhiên khi Lương Cẩm Mặc lại
nhớ rõ điều đó.
Món quà này đến thật kỳ lạ, trước đây cô chưa từng nhận quà từ anh, hơn nữa
cô cũng chưa bao giờ mời anh dự sinh nhật mình vì lần nào cũng có Lương
Mục Chi ở đó.
Lần này cô đương nhiên cũng không định mời anh, thế nên tình huống này thật
sự rất khó xử.
Cô vắt óc suy nghĩ mới tìm ra một cách giải quyết: “Vậy sinh nhật anh muốn
quà gì không? Em sẽ tặng lại anh”
“Không cần đâu, sinh nhật tôi qua lâu rồi, với lại” Giọng Lương Cẩm Mặc
nhàn nhạt đáp:
“Tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật”