Dụ Hoặc Đêm Xuân: Tổng Tài Phúc Hắc và Tiểu Thư Ngoan Ngoãn

Chương 8: Những gì hắn dành cho cô chỉ toàn là những lời đùa cợt vô tâm



Hứa Chi quả thực có giận mà không sao trút ra được.

Bình thường Lương Mục Chi luôn tỏ vẻ bất cần đời, thế mà giờ phút này giọng

điệu lại cẩn trọng dè dặt, sự tương phản ấy khiến cô lầm tưởng rằng hắn thực

sự sợ cô giận.

Giống như vô số lần trong quá khứ, cô lại mềm lòng.

Thái độ của cô dịu xuống: “Không có”

Lương Mục Chi sáng mắt lên: “Vậy chúng ta làm hòa nhé?”

Hứa Chi: “Ừm”

Cô vẫn tỏ ra hơi lạnh nhạt nhưng Lương Mục Chi cũng không chấp nhặt:

“Chuyện này đúng là anh có lỗi với em, nếu em còn giận thì cứ đánh mắng

anh cũng được nhưng đừng tự mình dỗi hờn, hại sức khỏe lắm”

Hứa Chi bỗng cảm thấy bất lực vô cùng.

Cô còn có thể nói gì với hắn đây? Hắn thực sự không hề nhận thức được hành

động của mình có vấn đề gì, hắn chỉ vì thiên vị Trần Tịnh mà đẩy cô ra đứng

mũi chịu sào mà thôi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi mới mở lời: “Hay là anh thử đặt mình vào vị trí của em

xem, nếu em bắt anh gánh tội thay cho bạn trai em thì anh cảm thấy thế nào?”

Lương Mục Chi đáp ngay không cần suy nghĩ: “Em làm gì có bạn trai”

“Sau này sẽ có thôi” Lời vừa thốt ra, Hứa Chi mỉm cười nhưng trong lòng lại

nhói đau âm ỉ:

“Chẳng lẽ anh cảm thấy em tệ lắm, không có ai theo đuổi, cả đời này cũng sẽ

không có người đàn ông nào thích em sao?”

“Anh không có ý đó”

Lương Mục Chi sững người, hắn nhận ra mình chưa từng hình dung đến việc

Hứa Chi sẽ có bạn trai.

Trước đây hai nhà cứ hễ mở miệng là đùa rằng Hứa Chi và hắn có hôn ước từ

bé, tương lai cô sẽ làm vợ hắn.

Hắn vốn tính tình phóng túng nên cũng thuận nước đẩy thuyền hùa theo các

bậc cha chú nói đùa nhưng chưa bao giờ để trong lòng.

Hứa Chi là bạn nối khố là thanh mai của hắn, hai người cùng nhau lớn lên, cô

chính là một phần cuộc sống của hắn.

Thế nhưng cô quá ngoan, hắn không thể tưởng tượng nổi tương lai mình lại

phải sống cả đời với một cô gái tẻ nhạt như vậy.

Hắn thích mạo hiểm và kích thích, những thứ đó cô đều không thể cho hắn.

Hắn chợt nhớ ra hồi đại học cũng có không ít chàng trai rục rịch muốn theo

đuổi Hứa Chi, cô đơn thuần như thế nên hắn sợ cô bị bắt nạt, bèn nhờ bạn

cùng phòng ký túc xá trông chừng giúp, đừng để cô bị mấy tên trai đểu lừa

gạt.

Bạn cùng phòng trêu chọc chuyện hắn và Hứa Chi, hắn cũng thuận theo mà

thừa nhận, thầm nghĩ chỉ cần Hứa Chi mang cái danh có bạn trai thì chắc chắn

sẽ không bị đám đàn ông lăng nhăng lừa phỉnh.

Nhưng bây giờ hắn đã có bạn gái, Hứa Chi cũng sắp tốt nghiệp đại học, bọn họ

đều đã trưởng thành, chuyện cô muốn yêu đương cũng là lẽ thường tình.

Chỉ là hắn vẫn không yên tâm: “Tiểu Chi Tử nhà chúng ta ngoan thế này rất dễ

bị lừa, đàn ông chẳng có mấy thằng tốt đẹp đâu, em phải mở to mắt mà nhìn,

chuyện này cần thận trọng đấy”

Hứa Chi vẫn cười nhưng ánh mắt lại thoáng nét bi thương: “Vâng, em sẽ mở to

mắt”

Lương Mục Chi chạm phải ánh mắt của cô, trái tim như bị kim châm một cái.

Hắn bỗng thấy hơi hoảng hốt cũng chẳng biết mình đang hoảng vì cái gì nên

đành lảng sang chuyện khác:

“Đúng rồi, chuyện giữa anh và Trần Tịnh em đừng để người nhà anh biết nhé,

cũng đừng nói với bố mẹ em. Bố mẹ và ông nội anh vẫn đang giận, đợi một

thời gian nữa anh sẽ tìm cơ hội chính thức giới thiệu Trần Tịnh với họ”

Hứa Chi rũ mắt xuống, cô nhớ lại những lời Hứa Hà Bình đã nói.

Ông ta muốn cô giành lại Lương Mục Chi nhưng cô lấy cái gì mà giành đây?

Trong đêm bão tuyết ấy, Trần Tịnh ở ngay khách sạn gần đồn công an, Lương

Mục Chi không nỡ để cô ta đội gió tuyết đi làm thủ tục bảo lãnh nhưng lại mặc

kệ cảnh sát gọi điện cho cô đang ở tít trong trường học.

Giờ đây chuyện vỡ lở, hắn lại muốn cô gánh tội thay cho Trần Tịnh.

Hắn thậm chí còn dự định trịnh trọng giới thiệu Trần Tịnh với gia đình.

Còn những gì hắn dành cho cô chỉ toàn là những lời đùa cợt vô tâm.

Bên trọng bên khinh, liếc qua là thấy rõ, sự bảo vệ mà Lương Mục Chi dành

cho Trần Tịnh đủ để chứng minh chân tình của hắn.

Cô nghĩ lần này e là mình không thể nghe theo lời Hứa Hà Bình được nữa. Cô

đã thua cuộc rồi, chi bằng giữ lại chút thể diện để rút lui trong danh dự còn

hơn.

Cô gật đầu.

Lương Mục Chi lúc này mới yên tâm.

ngoan-ngoan/chuong-8-nhung-gi-han-danh-cho-co-chi-toan-la-nhung-loi-dua-

cot-vo-tamhtml]

Thức ăn vừa được bưng lên, nhân viên phục vụ rời đi thì lại có tiếng bước chân

đến gần. Hứa Chi nhìn sang thấy Trần Tịnh đang đi tới, đi thẳng về phía Lương

Mục Chi.

“Trước đây chưa giới thiệu chính thức, tối hôm đó lại vội vàng quá nên anh gọi

Trần Tịnh tới cùng ăn bữa cơm” Lương Mục Chi giải thích:

“Hai người làm quen với nhau đi”

Hứa Chi cảm thấy cơ mặt mình cứng đờ.

“Trần Tịnh, đây là Tiểu Chi Tử, bạn thân nhất của anh”

Lương Mục Chi để mặc cho Trần Tịnh ngồi xuống bên cạnh mình, hắn nhìn

Hứa Chi:

“Tiểu Chi Tử, đây là bạn gái anh, Trần Tịnh. Cả hai đều là những người rất quan

trọng đối với anh nên anh hy vọng hai người cũng có thể trở thành bạn bè”

Trần Tịnh ôm lấy cánh tay Lương Mục Chi, ngước mắt cười ngọt ngào với Hứa

Chi:

“Chào Tiểu Chi Tử, sau này mong được chiếu cố nhé”

Quả nhiên là kiểu con gái mà Lương Mục Chi sẽ thích, nhiệt tình và hào phóng.

Hứa Chi thầm nghĩ nhưng cô lại mắc chứng sợ xã hội, đối mặt với sự nhiệt tình

của người khác cô rất khó đáp lại tương xứng, chỉ đành cười lịch sự:

“Chào cô”

Bữa cơm này đối với cô mà nói đã trở thành một sự giày vò.

Trong bữa ăn, Trần Tịnh liên tục gắp thức ăn cho Lương Mục Chi còn bắt hắn

bóc tôm cho mình.

Hứa Chi chỉ lặng lẽ ăn, muốn nhanh chóng kết thúc cho xong chuyện.

Thế nhưng Trần Tịnh lại là người nói nhiều, cô ta lại nhắc đến chuyện đánh

nhau với Lương Mục Chi:

“Vậy bố mẹ anh đều biết rồi, chắc họ sẽ giúp anh giải quyết êm đẹp chứ? Em

nghe nói đám côn đồ đó còn đòi bồi thường nữa”

“Ừ, mẹ anh bảo đoàn luật sư của gia đình sẽ đi đàm phán với họ” Giọng Lương

Mục Chi dịu dàng:

“Việc này em đừng bận tâm nữa”

Trần Tịnh lẩm bẩm: “Nhưng mà lạ thật đấy, tại sao bố mẹ anh lại biết nhanh

như thế được nhỉ?”

Lương Mục Chi hơi nhíu mày, chưa kịp nói gì thì mũi dùi của Trần Tịnh đã chĩa

thẳng vào Hứa Chi:

“Tiểu Chi Tử, cô thật sự không nói gì với chú Lương và dì Lương sao?”

Hứa Chi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Trần Tịnh một lúc rồi trả lời: “Không”

Bầu không khí có chút ngưng trệ, Lương Mục Chi vội giảng hòa: “Thôi nào, Tiểu

Chi Tử đã nói đỡ giúp anh rồi, mẹ anh nể mặt cô ấy mới không bắt anh quỳ

tiếp đấy”

“Em xót anh mà”

Trần Tịnh bĩu môi:

“Anh nhìn mặt anh đi, sưng cả lên rồi còn phải quỳ lâu như thế. Chuyện này

nếu không ai nói thì sao bố mẹ anh lại làm khó anh được chứ? Chắc chắn là có

người mách lẻo với họ. Tiểu Chi Tử, không phải tôi nghi ngờ cô đâu nhưng cô

nghĩ kỹ xem, liệu có phải cô kể với ai đó rồi người đó lại nói với hai bác

không?”

Ngón tay cầm đũa của Hứa Chi siết chặt lại, cô nhớ tới Lương Cẩm Mặc.

Nhưng ngay lập tức cô phủ nhận trong lòng, quan hệ giữa Lương Cẩm Mặc và

những người khác trong nhà họ Lương vốn chẳng tốt đẹp gì, anh cũng không

phải kiểu người nhiều chuyện.

“Tôi nghĩ có thể chú Lương và dì Lương biết được tin tức từ nguồn khác” Cô

nói.

“Đều không quan trọng nữa” Lương Mục Chi an ủi Trần Tịnh đang không chịu

buông tha:

“Nói một cách khác, cho dù là Tiểu Chi Tử lỡ miệng nói với ai đó rồi truyền đến

tai bố mẹ anh thì người ta cũng đã đứng ra gánh tội thay rồi, chuyện này coi

như bỏ qua đi”

Trần Tịnh vẫn chu môi, miễn cưỡng nói: “Thôi được rồi”

Hứa Chi hoàn toàn mất hết cảm giác thèm ăn, cô nhìn chằm chằm Lương Mục

Chi, giọng nói lạnh tanh:

“Cho nên anh cũng cảm thấy là do lỗi của em là em khiến anh bị đánh và bị

phạt quỳ, đúng không?”

Lương Mục Chi ngẩn người.

Hắn vốn tính xuề xòa, chuyện qua rồi thì không để bụng, vừa nãy cũng chỉ buột

miệng nói vậy để dỗ dành Trần Tịnh chứ thực sự không nghĩ nhiều đến thế.

Hứa Chi bình thường hiền lành như chú cừu non, bỗng nhiên lại chất vấn hắn

một cách nghiêm túc như vậy khiến hắn có chút ngơ ngác, nhất thời không

biết phải nói gì.

“Tôi no rồi” Hứa Chi đặt đũa xuống, đứng dậy: “Hai người cứ ăn đi”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.