Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
Sau khi Hứa Chi rời đi, Trần Tịnh bĩu môi tỏ vẻ không vui: “Cô ấy thật bất lịch
sự”
Lương Mục Chi cảm thấy hơi phiền muộn, hắn vừa mới dỗ dành Hứa Chi xong.
Hắn lập tức nhíu mày nói với Trần Tịnh:
“Nếu không phải em cứ khơi lại chuyện cũ thì cô ấy cũng sẽ không mất hứng
như vậy”
Trần Tịnh không thể tin nổi: “Anh trách em ư? Em làm vậy chẳng phải là vì bất
bình thay cho anh sao? Anh xem anh ngốc nghếch chịu bao nhiêu tội như thế
mà không truy cứu trách nhiệm lại còn coi cô ta là bạn”
“Em thôi đi được chưa?” Giọng hắn trở nên cứng rắn: “Anh đã nói rồi, cô ấy là
bạn thân nhất của anh”
Thấy hắn thực sự nổi giận, Trần Tịnh đành miễn cưỡng thỏa hiệp: “Thôi được
rồi, em không nói nữa là được chứ gì? Chúng ta ăn cơm đi”
Lương Mục Chi cũng chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa.
Trần Tịnh và Hứa Chi rất khác nhau. Trần Tịnh nhiệt tình, sôi nổi và thẳng thắn
cũng ham chơi giống hệt hắn.
Cô không phải là cô gái đầu tiên chủ động theo đuổi hắn nhưng lại là người
khiến hắn khó lòng chống đỡ nhất. Ngay lần gặp đầu tiên cô đã tỏ tình, cô gái
này làm việc gì cũng đánh nhanh thắng nhanh.
Chính vì thế cô cũng chẳng giữ được lời trong lòng, sự thẳng thắn bộc trực của
cô đã phá hỏng bữa cơm ngày hôm nay.
Nhưng bạn gái là do mình chọn nên chỉ có thể chiều chuộng, hắn thầm thở dài
trong lòng, đành để sau này tìm cơ hội dỗ dành Hứa Chi vậy.
Hứa Chi trở về trường học, tâm trạng còn tồi tệ hơn cả ngày cô biết tin Lương
Mục Chi có bạn gái.
Không còn đơn thuần là sự hụt hẫng mà còn xen lẫn cả nỗi tức giận.
Lương Mục Chi không hề tin tưởng cô, chỉ vì vài câu nói của Trần Tịnh mà hắn
cũng bắt đầu nghi ngờ cô là người làm lộ tin tức.
Buổi chiều đi thư viện tự học, cô cứ liên tục nhìn vào điện thoại.
Lương Mục Chi không nhắn tin cũng chẳng gọi điện, có lẽ hắn vẫn đang ở
cùng Trần Tịnh. Ánh mắt cô dừng lại trên hình đại diện của người bạn mới kết
bạn.
Ấn vào hình đại diện đen kịt của Lương Cẩm Mặc, trong khung chat chỉ có
dòng thông báo mặc định của hệ thống: [Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn, bây
giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện]
Cô nên xin lỗi anh, ngoài ra cô cũng muốn xác nhận xem rốt cuộc anh có nói
chuyện Lương Mục Chi đánh nhau cho người nhà họ Lương biết hay không.
Nhưng để hạ mình xuống nước hỏi chuyện thì cần chút dũng khí.
Chần chừ mãi đến tối, cô mới gửi cho Lương Cẩm Mặc tin nhắn WeChat đầu
tiên: [Anh có đó không?]
Đầu bên kia hồi lâu không có phản hồi.
Hứa Chi nhắn tiếp: [Chuyện trưa nay em phải nói lời xin lỗi với anh, lúc đó tâm
trạng em hơi mất kiểm soát nên không nên nói chuyện với anh như vậy]
Bên kia vẫn im lìm, cô bèn gửi một cái sticker hình chú cún đang xin lỗi.
Cô phát hiện WeChat vừa cập nhật thêm bộ sticker mới nên thử gửi tiếp hình
“heo con dập đầu” và “mèo con xin lỗi”.
Lần này bên kia đã có phản hồi.
Lương Cẩm Mặc: [Dừng lại]
Lương Cẩm Mặc: [Ở đâu ra lắm cái sticker linh tinh thế hả?]
Mắt Hứa Chi sáng lên, vội vàng nhắn lại: [Của WeChat tự có đấy ạ, anh cập
nhật lên là thấy ngay. À đúng rồi, em còn sưu tầm được nhiều sticker hay ho
lắm, anh có muốn không? Em gửi cho anh nhé]
Lương Cẩm Mặc: [Không cần]
Hứa Chi vừa mới bắt chuyện được với anh, không biết có phải do quá kích
động hay không mà tay nhanh hơn não, lỡ tay gửi luôn một cái sticker cô mới
sưu tầm gần đây.
Cô nhìn kỹ lại thì tối sầm mặt mũi.
Hình cô vừa gửi là do Dương Tuyết chia sẻ cho cô hai hôm trước, vẽ cảnh
chuột Jerry và một con chuột khác đang nắm tay nhau, hai khuôn mặt hớn hở
với đôi mắt sáng rực, bên cạnh có dòng chữ “Chị em mình cùng đi dạo kỹ viện
nào”.
Cô vội vàng thu hồi ngay lập tức.
Lương Cẩm Mặc: ..
Lương Cẩm Mặc: [Hoạt động của các em cũng phong phú thật đấy]
Hứa Chi oan ức muốn chết, vội giải thích: Không phải đâu, đó chỉ là cái
sticker thôi, em chưa bao giờ đến mấy chỗ đó cả.
Đầu bên kia hiển thị trạng thái đang nhập, Hứa Chi đọc lại nội dung trong
khung chat từ đầu đến cuối một lượt.
ngoan-ngoan/chuong-9-tan-day-long-co-luon-cam-thay-mac-no-anhhtml]
Có lẽ vì cách một lớp màn hình nên cảm giác Lương Cẩm Mặc mang lại cho cô
hơi khác so với bình thường, dường như… Không còn khó gần đến thế nữa.
Cô còn có một phát hiện mới, anh nhắn tin thường không dùng dấu câu ở cuối
câu.
Đợi cô nhìn lại thì dòng chữ đang nhập đã biến mất nhưng bên kia vẫn chưa
gửi sang chữ nào.
Vậy nãy giờ anh gõ cái gì thế nhỉ? Cô thật khó tưởng tượng nổi một người như
anh mà cũng có lúc gõ rồi xóa, xóa rồi lại sửa một tin nhắn WeChat sao?
Ngón tay cô cử động, nhắn trước một câu: [Anh không còn giận nữa chứ ạ?]
Tin nhắn gửi đi, trong lòng cô thấp thỏm không yên, mắt cứ dán chặt vào màn
hình điện thoại.
Lần này bên kia trả lời rất nhanh: [Không giận, tôi quen rồi]
Hứa Chi không hiểu lắm bèn hỏi lại: [Quen cái gì ạ?]
Lương Cẩm Mặc: [Cách em nói chuyện với tôi như thế]
Hứa Chi sững sờ.
Cô nhớ lại những lần tiếp xúc với anh trong quá khứ, giữa họ không nói chuyện
nhiều lắm, trước đây cô có từng vô lễ với anh như vậy không nhỉ? Hình như là
không mà.
Điện thoại rung lên, Lương Cẩm Mặc gửi thêm một tin nữa: [Các người đều
giống nhau cả thôi]
Cô chợt hiểu ra, anh đã sớm quen với thái độ ghẻ lạnh của người nhà họ
Lương, thậm chí là cả sự hắt hủi từ những người bạn của Lương Mục Chi. Giờ
đây cô cũng bị anh xếp vào cùng một giuộc với bọn họ.
Cô suốt ngày kè kè bên cạnh Lương Mục Chi, hồi nhỏ còn từng cùng Lương
Mục Chi bắt nạt anh. Cô thực sự muốn biện minh cho mình một câu nhưng lại
cảm thấy bất lực.
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó, sau đó Lương Cẩm Mặc không nhắn thêm gì
nữa còn Hứa Chi cũng chẳng biết phải nói gì.
Trong tình huống này cũng không thể hỏi tiếp xem tin tức Lương Mục Chi
đánh nhau có phải do anh nói ra hay không.
Thật ra bình thường hai người chẳng mấy khi qua lại, việc không nhận được sự
tha thứ của anh cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của cô.
Tuy nhiên, suy cho cùng cô cũng đã nhận ân huệ của người ta, đêm hôm đó
nếu không có anh thì cô chẳng biết đi đâu về đâu, cộng thêm những chuyện
trong quá khứ, tận đáy lòng cô luôn cảm thấy có chút mắc nợ anh một cách
khó tả.
Hai câu cuối cùng của anh trên WeChat khiến cô thực sự day dứt, tối nằm trên
giường vẫn còn suy nghĩ, sao anh có thể nói như vậy chứ? Cô cũng đâu phải
chưa từng đối tốt với anh bao giờ.
Cô nhớ lại một chuyện cũ.
Hồi nhỏ, cô gần như ngày nào cũng sang nhà họ Lương tìm Lương Mục Chi
chơi nhưng thực tế rất ít khi nhìn thấy Lương Cẩm Mặc.
Lương Cẩm Mặc không được chào đón ở nhà họ Lương nên anh luôn ru rú
trong phòng mình trên tầng hai, hiếm khi ra ngoài.
Thậm chí có nhiều lúc, không biết anh phạm lỗi gì mà sẽ bị Phó Uyển Văn nhốt
trên gác xép.
Căn gác xép nhà họ Lương chưa được sửa sang, không có đèn cũng chẳng có
cửa sổ, đóng cửa lại là tối đen như mực, hơn nữa còn ẩm thấp và lạnh lẽo.
Hứa Chi vốn nhát gan, cô không dám tưởng tượng cảm giác bị nhốt ở nơi như
thế sẽ ra sao, nếu là cô chắc chắn sẽ không chịu nổi mà sợ chết khiếp mất.
Có một năm, vào đúng ngày sinh nhật Lương Mục Chi, Lương Cẩm Mặc cũng bị
nhốt trên gác xép như vậy.
Hôm đó nhà họ Lương rất náo nhiệt, dù sao cũng là sinh nhật của tiểu thiếu
gia nên rất nhiều bạn học trong trường kéo đến, Hứa Chi đương nhiên cũng có
mặt.
Một đám học sinh tiểu học ồn ào náo loạn, Hứa Chi cả buổi cứ thẩn tha thẩn
thơ, nhân lúc Lương Mục Chi đang mải chơi điện tử với đám con trai, cô lén lút
lên lầu và đi đến trước cửa gác xép.
Chốt cửa bên ngoài đang cài chặt, tay cô đặt lên đó, do dự trong giây lát.
Chuyện xé bài thi của Lương Cẩm Mặc đã xảy ra cách đây một tháng, việc đó
khiến cô áy náy suốt cả tháng trời. Cô không biết nạn nhân là anh đã trải qua
thế nào, chắc chắn là ghét cô lắm.
Nhưng cuối cùng cô vẫn mở cửa ra.
Nơi đây và dưới lầu như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Tiếng nhạc, tiếng cười đùa của lũ trẻ đều trở nên xa xăm, Hứa Chi đứng ở cửa
gác xép nhìn vào trong phòng, ngoài bóng tối ra thì chẳng thấy gì cả.
Cô kéo cửa rộng ra thêm một chút mới nhìn rõ Lương Cẩm Mặc đang ở trong
góc tường.
Anh bó gối ngồi bệt xuống nền xi măng thô ráp một cách tùy tiện, đôi mắt nhìn
chằm chằm vào cô nhưng không nói một lời.
Hứa Chi chạm phải ánh mắt anh liền thấy hơi sợ, cô chưa từng thấy ánh mắt
như vậy ở bất kỳ đứa trẻ nào khác, u ám, sắc bén như dao.
Cô lấy hết can đảm bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh, sau đó mò mẫm
trong túi áo lấy ra một vật rồi ấn nút.
Rất đột ngột, Lương Cẩm Mặc nhìn thấy một tia sáng.