Bực mình. Ông ta bực mình đến nỗi chuyện gì cũng không muốn làm.
Tô Tái Tái không hề để ý việc này, cô một bên từ từ uống ly trà lạnh, một bên
nhìn Ngô Lục Lục lúc này vẻ mặt đã đen như cái đáy nồi, nửa ngày sau mới
thôi không nhìn ông ta nữa.
Cô nghiêm túc uống xong ly trà thứ hai, dùng vẻ mặt hiền lành cười với Ngô
Lục Lục.
“?” Ngô Lục Lục sửng sốt.
Còn không đợi ông ta nói một tiếng, Tô Tái Tái đã đứng lên, hơi khom người về
phía ông ta, sau đó lễ phép nói lời cảm ơn, “Đại sư, cảm ơn ông đã mời tôi
uống trà, ông đúng là người tốt”
Chốc lát sau cô hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía con Tì Hưu mà Ngô Lục
Lục đang dùng để đè lên đống giấy dùng để bói toán, sau đó mới đặt một viên
hạt châu đen lên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm ở trong miệng, lúc này
cô mới thu tay lại mà nhìn về hướng Ngô Lục Lục cười nói, “Tôi không có tiền,
liền để cái này lại cho ông mượn dùng, qua hai ngày nữa tôi sẽ đến lấy lại, tạm
biệt”
Nói xong Tô Tái Tái liền vẫy tay tạm biệt Ngô Lục Lục, sau đó đứng dậy ung
dung mà rời đi.
.Không phải chứ, cô gái này thực sự chỉ uống đúng hai ly trà liền rời đi?!
Ngô Lục Lục trừng mắt nhìn bóng dáng Tô Tái Tái đang rời đi, mãi đến khi cô
đi khuất bóng ông ta mới thôi không nhìn nữa. Một lần nữa quay sang nhìn hạt
châu mà cô đã đặt ở trên đồng tiền mà con Tì Hưu đang ngậm trong miệng.
Hạt châu này không phải vàng cũng không phải ngọc, hoàn toàn không có độ
bóng nếu nhìn kỹ hơn một chút sẽ thấy có vài vết xước. Giống như là. viên
bi mà trẻ con dùng để chơi bắn bi. Chẳng qua là có màu đen mà thôi.
Bỏ đi bỏ đi, coi như làm một việc tốt, cho không hai ly trà đi. Dù sao cũng
không đáng bao nhiêu tiền.
Ngô Lục Lục lắc đầu, cũng không để ý tới hạt châu đen mà Tô Tái Tái đặt ở đó,
lại nhìn về phía đám người đang đi tới đi lui, tìm kiếm một tên nhà giàu “coi
tiền như rác”.
Xung quanh người qua kẻ lại, vô cùng náo nhiệt, ai cũng không để ý thấy hạt
châu nhỏ được đặt ở trên đồng tiền mà con Tì Hưu ngậm đang lắc lư một chút.
_ _
Nhà họ Bạch phát hiện Tô Tái Tái không có ở nhà là vào giờ cơm trưa.
Sau khi Bạch Ngữ Dung kết thúc kỳ nghỉ hè liền sẽ đi tới Đế Đô để học đại học,
vì vậy Bạch Văn Liên dù còn có rất nhiều công việc cần phải xử lý, nhưng vẫn
quay về nhà ăn cơm.
Vừa bước vào cửa đã thấy Bạch Ngữ Dung đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng
khách, hơi cúi đầu, cẩn thận lật từng trang sách đang đặt trên đầu gối.
Quyển sách kia đã sớm ố vàng, từng trang giấy đã sắp nát, vì vậy Bạch Ngữ
Dung không chỉ lót một tấm lụa mỏng ở phía dưới sách, mà thậm chí còn cẩn
thận đeo găng tay để lật giở từng trang sách. Chỉ sợ dính một chút mồ hôi vào
thì sẽ bẩn.
Có thể đoán được rằng quyển sách này vô cùng quý giá.
Bạch Văn Liên từ trước đến nay vốn là người nghiêm túc, thấy thế thì không
khỏi ôn hòa dịu giọng nói, “Ngữ Dung, con nghỉ ngơi chút đi, đừng làm việc quá
sức”
“Ba”. Bạch Ngữ Dung ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Văn Liên liền lập tức
muốn đứng dậy.
Bạch Văn Liên thấy vậy thì nhanh chóng tiến lên hai bước, vừa bước vừa nhắc
nhở, “Đừng, con trước hết cất sách đi đã”
Lúc này Bạch Ngữ Dung mới nhớ ra, vội vàng gật đầu nghe theo lời của Bạch
Văn Liên.
Nhân cơ hội này Bạch Văn Liên cũng đi tới trước mặt con gái, chắp tay sau
lưng đứng sang một bên nhìn cuốn sách, tò mò hỏi, “Đây là cuốn sách thuốc
của nhà họ Hứa mà ông ngoại cho con à?”
“Dạ” Bạch Ngữ Dung gật gật đầu, sau đó ngẩng đầu về phía Bạch Văn Liên mà
cười nói, “Nội dung bên trong quá cao thâm, hiện tại con chỉ mới đọc chương
đầu tiên mà đã có rất nhiều chỗ không hiểu”
“Không sao, con cứ suy nghĩ từ từ là được” Bạch Văn Liên vỗ vỗ vai con gái,
giọng điệu ôn hòa nói, “Con chỉ chưa “thông suốt” mà thôi”, nghe nói vị Tần
giáo sư kia của con, cũng mãi đến năm 28 tuổi mới “thông suốt”, mà thiên phú
của con so với ông ấy hồi trước càng xuất chúng hơn nhiều. Ba tin con về sau
sẽ còn đột phá nhanh hơn ông ấy.
“Dạ, con nhất định sẽ nỗ lực” Bạch Ngữ Dung nhu thuận gật đầu.
Bộ dáng tiếp thu này của cô ta làm cho Bạch Văn Liên vui mừng, gật gật đầu
nói lên câu khen ngợi, “đứa trẻ ngoan”, nói xong mới nhắc nhở cô ta, “Nhanh
cất sách mà ông ngoại cho con đi, sau đó đi xuống lầu, người một nhà chúng
ta ăn cơm”
“Dạ” Lúc này Bạch Ngữ Dung mới tiếp tục động tác trên tay, hai tay cầm cuốn
sách đã ố vàng có chút hư hỏng cất vào trong hộp.
Bạch Văn Liên đứng sang một bên, mơ hồ nhìn thấy đằng sau cuốn sách có
một con dấu, nhưng vì cuốn sách chỉ là một bản sao với lại cũng vì sách đã
quá cũ và có đôi chút hư hỏng nên cũng không nhìn thấy gì.
Đoán chừngCó lẽ nhà họ Hứa muốn chứng minh đây là đồ vật của nhà
mình, nên mới in một con dấu lên đó.
Sau khi Bạch Ngữ Dung cất sách vào trong phòng xong, lúc này mới kéo lấy
tay của Hứa Tần Nhã mà đi xuống lầu.
Một nhà ba người cười nói vui vẻ, bầu không khí rất là ấm áp. Ngay cả quản
gia đang chỉ đạo đám người giúp việc dọn dẹp sắp xếp đồ ăn nhìn thấy cảnh
này cũng bị lây nhiễm, vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn.
“Anh không phải nói gần đây công việc ở công ty rất bận sao? Sao còn có thời
gian mà về nhà ăn cơm trưa vậy?” Hứa Tần Nhã một bên ngồi xuống, một bên
trêu trọc Bạch Văn Liên.
Bạch Ngữ Dung nhìn thấy cảnh này cũng che miệng mà cười trộm, vừa cười
vừa nhìn về phía cha mẹ.
“Một thời gian nữa Ngữ Dung liền đi tới thủ đô học đại học rồi, bây giờ nếu có
cơ hội liền muốn về nhà gặp mặt hai mẹ con thêm một chút” Bạch Văn Liên
vừa cười vừa trả lời, dừng một chút lại nhìn Bạch Ngữ Dung mà nói, “Đúng rồi
Ngữ Dung, con tới thủ đô học đại học muốn ở lại ký túc xá trong trường hay
muốn ba thuê cho con một căn chung cư xa hoa ở bên ngoài?”
Bạch Ngữ Dung nghĩ một chút thì nói, “Bqa, con nghĩ vẫn là ở trong ký túc xá
đi, có thể quen biết thêm một ít bạn bè. Về sau nói không chừng họ có thể
thành trợ thủ đắc lực của con”
Bạch Văn Liên cùng Hứa Tần Nhã nghe xong, không nhịn được mà gật đầu, chỉ
cảm thấy con gái vô cùng hiểu chuyện, không uổng công bọn họ đã yêu
thương đứa con này bao lâu nay.
“Trước kia ông hai của con cũng có một căn nhà cũ ở thủ đô, ở chỗ mà bà nội
con đang ở, ngày mai chúng ta sẽ đi thăm bà nội, thuận tiện nói với mẹ về
chuyện này” Câu đằng sau Bạch Văn Liên đã nhìn Hứa Tần Nhã mà nói.
Hứa Tần Nhã cũng ngầm hiểu, gật gật đầu. Lúc này đồ ăn cũng đã được dọn
lên xong, Hứa Tần Nhã lần nữa mở miệng nói, “Chúng ta nhanh ăn cơm đi,
chẳng phải anh còn muốn quay lại công ty hay sao?”
Bạch Văn Liên gật gật đầu, lúc này mới động đũa, nhưng mắt lại liếc sang bên
cạnh, phát hiện ra còn một bộ chén đũa, liền nhíu mày. Còn cho rằng là người
giúp việc nào đó đã quên mất việc Bạch lão phu nhân đang nằm viện, hiện tại
không có ở nhà.
Nhưng ở giây tiếp theo liền nhớ ra trong nhà còn có một người nữa là Tô Tái
Tái.