THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI

Chương 8



Sắc mặt của Bạch Văn Liên hơi trầm xuống, đặt đôi đũa xuống bàn rồi nhìn về

phía quản gia, hơi trầm giọng nói, “Sao đến giờ ăn cơm rồi mà vẫn không nhìn

thấy người ở trên lầu đi xuống vậy?”

Quản gia sửng sốt, lúc này mới cùng với những người khác nhớ ra còn có Tô

Tái Tái.

“Tôi lập tức đi gọi cô Tô” Quản gia khom người nói, cũng không có giao cho

người khác, trực tiếp đích thân đi gọi.

Sắc mắt Hứa Tần Nhã cũng không mấy vui vẻ, ung dung đặt đôi đũa xuống

bên cạnh, một bên vừa múc canh một bên nói, “Chờ lo xong chuyện của Ngữ

Dung, em sẽ tìm cho nó một thầy giáo dạy lễ nghi”

Bạch Văn Liên cau mày khẽ gật đầu, đợi một lúc lại nói với Hứa Tần Nhã, “Tiểu

Tái bằng tuổi với Ngữ Dung, trước kia không được đi học thì cũng thôi đi,

nhưng sau này vẫn phải đưa đến trường học”

“Cũng đừng đưa đi quá xa, bằng không sau này không dễ quản lý. Cứ tùy tiện

tìm một trường học ở gần nhà đi” Bạch Văn Liên nghĩ một chút lại nói, “Tìm

một trường đại học nào đó tốt một chút”

“Nó??” Hứa Tần Nhã đang múc canh, động tác trên tay đã dừng lại, sau đó rút

tay đặt thìa múc canh xuống, tiếp tục nhìn về phía Bạch Văn Liên nói, “Không

phải nó từ nhỏ đã không đi học?

Trường đại học nào chịu nhận nó chứ?”

“Tùy tiện tìm một cái đi” Bạch Văn Liên cũng thấy đau đầu, “Đến lúc đó liền

quyên góp cho bên trường học một chút tiền, hẳn sẽ không có vấn đề gì”

“Hay là” Bạch Ngữ Dung ngồi ở một bên nãy giờ vẫn luôn không mở miệng

lúc này đột nhiên lên tiếng, sau khi ba mẹ nhìn về phía mình thì mới nói hết

câu, “Hiện tại con vẫn đang trong thời gian nghỉ hè, liền giúp Tiểu Tái bổ túc

một khoảng thời gian đi, nói không chừng đến lúc em ấy đến trường cũng có

thể hiện một chút”

Bạch Ngữ Dung vừa nói xong, Hứa Tần Nhã đã lập tức nhíu mày phản đối, “Ngữ

Dung, không được, loại việc vặt vãnh này con không cần lo. Con còn có chuyện

quan trọng phải làm, đừng làm phí thời gian, biết không?”

“Nhưng” Bạch Ngữ Dung còn muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Bạch Văn

Liên lên tiếng ngăn lại.

“Ngữ Dung, nghe mẹ đi” Bạch Văn Liên nhìn cô ta, giọng điệu nhu hòa nói,

“Con đói bụng rồi đúng không? Đừng đợi nữa, chúng ta ăn trước đi. Lát nữa

Tiểu Tái xuống nhà, nó muốn ăn cái gì liền bảo đầu bếp làm cái đó”

“Đúng vậy Ngữ Dung, con uống trước một chút canh đi” Hứa Tần Nhã mang

chén canh vừa múc xong đưa cho cô ta, vừa yêu thương vừa xoa xoa đầu cô

ta. Vẻ mặt từ ái.

Bạch Ngữ Dung thấy thế, lúc này mới lễ phép nói một tiếng cám ơn rồi tiếp

nhận, dùng dáng vẻ của thục nữ mà uống từng ngụm nhỏ, một bên uống canh,

một bên rũ xuống lông mi, che đi một nửa đôi mắt giống như búp bê Tây

Dương vậy.

_ _

Lúc này quản gia đang gõ cửa phòng của Tô Tái Tái, nhưng gõ cửa nửa ngày

vẫn không thấy có người trả lời. Lúc này mới nhíu mày xoay người nói với

người làm đang đứng ở phía sau, “Lấy chìa khóa dự phòng tới”

“Vâng” Người làm gật đầu, vội vàng chạy đi lấy chìa khóa dự phòng.

Chờ một lúc sau thấy người làm đã quay lại, quản gia mới vẫy vẫy tay, lùi lại

một bước, chấp tay sau lưng đứng sang một bên, ra hiệu cho người làm mở

cửa.

Lúc này người làm mới mở cửa, vặn vẹo tay nắm cửa một hồi lâu cũng không

quên nói vào bên trong nhắc nhở một câu, “Cô Tô, chúng tôi đi vào nha?”

Đợi một chút, không có thanh âm đáp lại mới đẩy cửa ra.

“NàyQuản gia” Người giúp việc đứng ở chỗ đó có chút ngơ ngác, đợi một

lúc sau mới nhanh chóng tránh đường cho quản gia ở phía sau.

Bên trong không một bóng người. Không biết từ lúc nào Tô Tái Tái đã đi ra

ngoài.

Cùng thời điểm đó, lúc này Tô Tái Tái đang ở trước cửa phòng bệnh, sau khi

nhìn vào bên trong thăm dò, thấy lúc này bà nội Bạch đang ăn cơm mới cười

cười nói, “Bà nội, cháu tới thăm bà nè”

Bà nội Bạch tuy trên đầu tóc đã bạc hết, trên khuôn mặt cũng có vài nếp nhăn

khá rõ, nhưng ngay cả khi không cười bà vẫn toát lên đôi chút khí thế. Nhưng

khi thấy rõ bên ngoài cửa là Tô Tái Tái đến thăm, bà lập tức nở nụ cười, vẫy vẫy

tay về phía Tô Tái Tái, “Tái Tái, cháu mau vào đi”

Y tá chuyên môn phụ trách chăm nom Bạch lão phu nhân ở một bên cười tủm

tỉm rồi tránh ra, cho Tô Tái Tái ngồi ở chiếc ghế gần mép giường.

“Sao cháu lại chạy tới đây?” Bà nội Bạch sờ sờ gương mặt của Tô Tái Tái.

“Cháu tới để ăn cơm cùng bà nội” Tô Tái Tái cười nói, sau khi cảm thấy không

có thứ gì xuất hiện trong tầm mắt của mình thì cô mới thu lại ánh mắt đang

nhìn xung quanh, tiếp theo mới nhìn chỗ thức ăn được bày biện trước mặt bà

nội Bạch, lộ ra vẻ tham ăn mà nói, “Cháu đến xem bà nội hôm nay có món gì

ăn ngon”

“Đúng là mèo nhỏ tham ăn” Bà nội Bạch vô cùng vui vẻ, quay đầu nhìn về phía

y tá chuyên chăm nom mình.

Cô y tá còn không đợi bà nội Bạch mở miệng đã cười nói trước một tiếng, “Tôi

sẽ mang thêm một phần nữa”

“Cảm ơn chị nha, chị y tá” Tô Tái Tái nghe vậy liền quay đầu về phía cô ý tá mà

nói lời cảm ơn, dừng một chút cô lại nói thêm một câu, “Chị đúng là một người

tốt”

Chị y tá nghe xong thì vội xua tay, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.

Cô ấy còn ước gì Tô Tái Tái có thể đến đây mỗi ngày, bởi vì lần gần nhất mà Tô

tiểu thư đến, tâm tình của bà Bạch không chỉ tốt hơn, mà ăn uống cũng đều tốt

lên.

Ngay cả việc uống thuốc, cũng đều ngoan ngoãn mà phối hợp.

Chờ hai bà cháu bọn họ vừa cưới nói vừa ăn cơm xong, mỗi người cầm một ly

trà xuân uống ngon lành, lúc này Tô Tái Tái mới hài lòng thở ra một hơi, nằm ở

trên ghế sô pha, nheo mắt đầy mãn nguyện.

Bà nội Bạch ở một bên cầm ly trà, thấy cháu gái nằm dài trên ghế sô pha như

một con mèo lười, ánh mắt cực kỳ hiền lành.

Một lúc sau dường như nghĩ ra chuyện gì đó bà nội Bạchmới mở miệng hỏi,

“Tái Tái, cháu có muốn đi học không?”

“Hả?” Tô Tái Tán vốn đang híp híp nhắm nửa đôi mắt nghe được hai chữ “đi

học” đã lập tức mở bừng hai mắt, nhìn về phía bà nội Bạch cười khổ mà nói,

“Cháu tưởng mình không cần đi. ”

Bà nội Bạch không tán thành với câu nói kia của Tô Tái Tái, vẻ mặt nghiêm túc

nói, “Ngữ Dung muốn vào Huyền học viện, đó là nơi mà người bình thường có

muốn vào học cũng không thể nào vào được, hay là. Bà cũng kêu ba mẹ

cháu đưa cháu đến thủ đô học đại học? Tuy không vào được Huyền học viện,

nhưng lấy được một tấm bằng đại học ở Đế Đô, về sau ra trường xin việc cũng

dễ dàng hơn rất nhiều”

“Nhưng mà trước mắt lúc đầu chỉ có thể làm sinh viên dự thính, đến lúc vượt

qua kỳ thi, mới có thể trở thành sinh viên chính thức của đại học Đế Đô”

Bạch Ngữ Dung đi học ở Huyền học viện, nếu như ở trong nhà có anh chị em

bằng tuổi hoặc kém tuổi, nhưng thành tích lại kém một chút. Liền có thể lấy

thân phận “sinh viên dự thính” đi học thử một năm, tuy nhiên “sinh viên dự

thính” sẽ không được hưởng bất kỳ quyền lợi nào của sinh viên chính thức

cũng như không được ở trong ký túc xá của trường.

Sau một năm, sinh viên dự thính có thể tham gia kỳ thi kiểm tra, nếu như có

kết quả tốt và đạt đủ điểm liền có thể trở thành sinh viên chính thức.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.