Nghe cô nói thêm vài năm nữa, Ôn Trường Ninh và Lý Mặc đều không khỏi cau
mày.
Họ im lặng một lát, không nhắc đến chuyện mua sắm miễn phí nữa, mà
chuyển sang hỏi thăm tình hình về ngày tận thế.
“Chúng ta sống ở ven biển, môi trường ngày tận thế khắc nghiệt như vậy, liệu
có xảy ra sóng thần không? Nếu có thì chúng ta sẽ đi đâu ở đây?”
Hai căn nhà Ôn Trường Ninh mua cách bờ biển không xa, bên trái dựa núi, phía
trước giáp biển, bên phải là đường chính, vị trí cực kỳ đắc địa, là căn hộ tốt
nhất toàn khu.
Cả tòa nhà có 30 tầng, họ ở tầng cao nhất. Trước khu chung cư là một dãy biệt
thự, phía trước biệt thự là biển, hoàn toàn không chắn tầm nhìn.
Mỗi ngày đối mặt với biển, xuân ấm hoa nở, tâm trạng cũng theo đó mà vui vẻ
hơn nhiều. Nếu phải chuyển đi khỏi đây, nói thật, họ cũng có chút luyến tiếc.
“Sẽ có sóng thần, nhưng theo con biết thì đó là chuyện của ít nhất mười lăm
năm nữa”
Sáng nay cô chưa kịp nói nhiều với họ, chỉ nói về thiên tai trong ba năm đầu.
Giờ sau một ngày tiêu hóa, vài người cũng đã chấp nhận sự thật ngày tận thế
sắp đến, khả năng chịu đựng tâm lý cũng sẽ mạnh mẽ hơn.
“Ba năm đầu sẽ có lũ lụt, nhưng cha cũng biết, khu của chúng ta địa thế rất
cao, tầng một tương đương với tầng năm của khu khác, nên lũ lụt sẽ không
ảnh hưởng đến nhà chúng ta.
Tòa nhà này, mười mấy năm sau vẫn còn, được phát triển thành Căn cứ Liên
Minh. Nhưng chuyện xa hơn thì con cũng không rõ”
Ôn Trường Ninh gật đầu, mười mấy năm, đủ rồi.
Lý Mặc: “Thiển Thiển, buổi sáng con nói về con zombie đó, tình hình thế nào?
Sau này có nghiên cứu ra vắc xin và giải quyết không?”
“Không có”
Ôn Thiển thở dài.
“Đây cũng là điều con muốn nhắc nhở mọi người, chúng ta không thể ở nhà cả
đời, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài đối phó với zombie, mọi người tuyệt đối
không được để nó cắn hoặc cào. Một khi bị lây nhiễm, không có thuốc
chữa”
Ôn Trường Ninh cúi đầu nhìn cái bụng bia của mình, quyết tâm từ ngày mai bắt
đầu giảm cân tập luyện.
Ông tuyệt đối không thể là gánh nặng của con gái.
Lý Mặc mặt mày lo lắng, lại hỏi: “Vậy sau này thuốc kháng sinh gì đó chắc
cũng khó kiếm lắm nhỉ?”
“Tất cả thuốc tây sau này đều rất khó kiếm, dù có cũng nằm trong tay đám
người ở tầng lớp cao nhất. Vì vậy mẹ, đây là lý do con vừa nói tiền phải chi tiêu
vào những việc quan trọng nhất.
Mẹ từng là bác sĩ, mẹ rõ nhất một khi xảy ra dịch bệnh thì cần dùng những loại
thuốc gì, nên mẹ phải nhanh chóng mua về một số loại thuốc thông dụng
và những loại thuốc này. Đừng lo vấn đề hạn sử dụng, không gian của con
có thể giữ nguyên trạng thái ban đầu của đồ vật vô thời hạn”
Lý Mặc nghe lời này, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười thư giãn.
Mặc dù những chuyện này đối với người ở tuổi bà thật sự quá kỳ lạ, hoàn toàn
là chuyện viễn vông.
Bà hôm nay cũng không dưới một lần nghi ngờ mình có phải đang mơ không,
nhưng cuối cùng vẫn chọn tin lời con gái.
Dù có bán sạch gia sản cũng không để con gái thiếu thốn thứ gì trong ngày
tận thế, coi như là cùng con gái điên một lần.
Tiền sau này có thể kiếm lại, nhưng con gái chỉ có một!
“Mẹ, con còn muốn mẹ giúp con xác định vị trí kho thuốc của bệnh viện và
trạm phòng dịch, thuốc chúng ta có thể mua trên thị trường chỉ là số ít, còn
một số thuốc quý như thuốc gây mê, vắc-xin thì không tiếp cận được.
Đến đêm cuối cùng trước ngày tận thế, khi xảy ra hỗn loạn, con sẽ đến những
nơi đó để gom hết thuốc về.
Còn cả bộ dụng cụ phòng phẫu thuật con cũng muốn mang về một bộ, phòng
trường hợp sau này có người bị thương, mẹ là bác sĩ phẫu thuật cũng có thể
sẵn sàng ra trận”
“Được, mẹ biết rồi, ngày mai mẹ sẽ đi mua thuốc” Lý Mặc vui vẻ đồng ý.
Không khí vẫn còn chút nặng nề, Ôn Nhượng bật tivi.
xuyen-mat-the/chuong-5-du-co-ban-sach-gia-san-cung-khong-de-con-gai-thieu-
thonhtml]
Sáng nay Ôn Thiển đã thu tivi trong phòng khách của cô vào không gian, Ôn
Nhượng bèn mang tivi của nhà bên cạnh sang.
Tivi vừa nhảy sang kênh tin tức địa phương, đang chiếu cảnh mấy ông lão
chết ở con hẻm bên cạnh tối qua.
Mọi người xem hết sức chăm chú, rồi tiếp tục bàn luận về chủ đề zombie.
Ôn Nhượng: “Cắn xong bao lâu thì biến dị?”
Ôn Thiển: “Giai đoạn đầu virus chưa tiến hóa, khoảng ba đến bảy ngày, giai
đoạn sau thì khủng khiếp lắm, mười giây”
Ôn Nhượng: “Cách diệt chúng chỉ có thể như trên tivi, bắn vào đầu?”
Ôn Thiển: “Đúng, bắn vào đầu, những bộ phận khác đều không hiệu quả”
Ôn Nhượng “tặc” một tiếng, có chút phiền muộn.
“Súng chúng ta không kiếm được, có cũng không luyện thành xạ thủ được.
Anh phải nghĩ cách kiếm cung nỏ và tên mới được”
“Có thể kiếm được, sau này càng ngày càng loạn, sẽ có người ra bán. Hơn nữa
lúc mới bắt đầu ngày tận thế em cũng có thể nhân cơ hội loạn lạc đi kiếm vài
khẩu về phòng thân. Còn cung nỏ cũng có thể. Ngoài những thứ này ra”
Ôn Thiển quay đầu nhìn Ôn Trường Ninh đang im lặng.
Ôn Trường Ninh xuất thân nông thôn, hồi trẻ tính tình nóng nảy. Buôn bán trái
cây ngoài đường, không tránh khỏi va chạm với người khác.
Ông cũng vốn thích vũ khí như đao, cho đến giờ, dưới gối ông vẫn để một con
dao phay, phòng trường hợp ngày nào đó có kẻ xấu đột nhập vào nhà, để
phòng thân.
“Bố, bố có đường kiếm mấy con Đường đao tốt không? Mấy thứ này chém
zombie thì đã lắm”
Mắt Ôn Trường Ninh sáng rực lên.
Tuyền Lê
“Có! Con chờ nhé, bố ngày mai đi kiếm cho con! Không không, bây giờ bố liên
hệ ngay!”
“Càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là hàng có sẵn chúng ta
có thể nhận trong vòng một tuần, ngày tận thế có thể đến sớm bất cứ lúc nào,
chúng ta phải luôn sẵn sàng”
“Hiểu rồi!”
Ôn Trường Ninh cầm điện thoại đứng dậy đi sang phòng bên cạnh gọi điện
thoại liên hệ, Lý Mặc nhìn bóng lưng ông, bất lực cười lắc đầu.
“Con mà nói mấy chuyện này thì bố con không buồn ngủ nữa, còn vui lắm. Bố
con luôn thích múa đao múa kiếm, con cũng biết, ngay cả bây giờ ngày nào
cũng ở nhà xem tivi phim ảnh, đều là xem mấy thứ đánh đấm”
Lời Lý Mặc nhắc nhở Ôn Thiển.
Cô phải chuẩn bị thêm ổ cứng di động, tải về một số phim, phim truyền hình,
hoạt hình, chương trình tạp kỹ gì đó, để dành xem khi buồn chán sau này.
Bố cô thích loại võ thuật, mẹ cô thích loại cung đấu trạch đấu, cô và Ôn
Nhượng thích loại cơ bản giống nhau, hoạt hình, kinh dị, rùng rợn, gì cũng
được.
“Anh, anh có quen người bán ổ cứng không? Chúng ta đi kiếm một ít, tranh thủ
bây giờ còn mạng, tải về mấy thứ hay ho?”
“Bao giờ mất mạng?”
“Muộn nhất là ba tháng sau ngày tận thế. Ban đầu mọi người đều ôm ảo tưởng,
nghĩ rằng có thể kiểm soát được, nhưng sau đó tốc độ tiến hóa của zombie
ngày càng nhanh, ngay cả nội bộ quân đội cũng bị xâm nhập, mạng cũng bị
ảnh hưởng hoặc do con người hoặc do thiên tai, đều bị ngắt”
“Đi thôi, chúng ta đi lấy hàng ngay bây giờ”
Ôn Nhượng là người hành động, vừa nói vừa cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, cúi
đầu tìm người liên lạc trên điện thoại.
Hắn làm phần mềm, quen biết không ít người bán mấy thiết bị điện tử này.
Lý Mặc lo lắng nhìn hai anh em rời đi, không khỏi dặn dò.
“A Nhượng, chăm sóc em gái con cho tốt!”