Hứa Nghiên sợ họ sẽ đến nhà cướp lương thực, sợ đến mức xóa cả số tòa nhà
và số phòng trong phần ghi chú của mình.
Nhưng có ích gì chứ? Những ai cần nhớ, đã sớm nhớ rồi.
Ôn Trường Ninh và Lý Mặc thấy bằng chứng con gái đưa ra, cũng thở phào một
hơi, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Tuyền Lê
Hứa Nghiên lại điên cuồng thanh minh thêm vài câu trong nhóm, nhưng lần
này không ai thèm để ý đến bà ta.
Mọi người đều đang lo lắng cho vấn đề sinh tồn sau này.
Kể từ lần mất điện thứ hai, hệ thống cấp điện vẫn chưa được khôi phục.
Bây giờ khắp thành phố đều mất điện, nhân viên căn bản không sửa chữa kịp.
Mất điện, hết lương thực, thây ma.
Những vấn đề chí mạng nối tiếp nhau xuất hiện, một số người thông minh bắt
đầu lấy nồi niêu xoong chảo trong nhà ra, tích trữ nước!
Lỡ như mấy ngày nữa nguồn nước cũng bị ô nhiễm, hoặc là cúp nước, thì thật
sự không sống nổi!
Không biết cấp trên khi nào mới cử người đến cứu họ, nên mọi người nghĩ đến
việc liệu có thể do ban đại diện cư dân đứng ra, liên kết với ban quản lý cùng
nhau đến siêu thị gần khu dân cư tìm kiếm lương thực.
Trong nhóm thảo luận sôi nổi, Ôn Thiển thấy những lời đó, chỉ cảm thấy buồn
cười.
Họ sợ chết, họ không muốn bị đói, nên để ban đại diện cư dân và ban quản lý
ra ngoài tìm đồ ăn cho họ?
Ôn Thiển lặng lẽ ghi nhớ những người đã xúi giục người khác ra ngoài tìm thức
ăn, sau đó cùng Lý Mặc chuẩn bị nguyên liệu cho bữa lẩu lát nữa.
Nhà người ta mất nước, mất điện, hết lương thực, chứ nhà cô thì không.
Hơn nữa nhà cô không bật điều hòa cũng không nóng.
Hệ thống hôm đó đã thông báo cho cô, nhiệt độ trong không gian phòng ngự
là vĩnh hằng.
Ôn Thiển mấy ngày nay đã để ý, nhà cô luôn không lạnh cũng không nóng, rất
thoải mái.
Dọn một cái bàn ra khu vườn trên sân thượng, có các phòng khác che chắn,
hàng xóm ở các tòa nhà khác dù có dùng ống nhòm cũng không nhìn thấy họ.
Vì Lý Mặc không ăn cay được nhiều, nên nồi lẩu hôm nay chọn lẩu uyên ương.
Một nửa là cay, một nửa là cà chua.
Thịt bò, thịt cừu, phi lê cá trắm cỏ, sách bò, cuống họng bò, lòng vịt, thịt hộp,
cá viên, tôm viên, khoai tây lát, rong biển lát, rau xà lách, măng tây, bí đao, cải
thảo, nấm kim châm, váng đậu.
Những món mọi người thích ăn đều được dọn lên, còn có bia, coca, nước dừa
và nước sơn tra vừa lấy từ tủ lạnh ra.
Ôn Thiển vốn còn muốn ăn óc lợn, nhưng lại sợ ba cô sẽ liên tưởng đến những
thứ khác, ảnh hưởng đến khẩu vị, nên đã từ bỏ.
Cả nhà bốn người quây quần bên bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, đã sớm ném
gia đình vô liêm sỉ dưới lầu ra sau đầu.
Ăn no uống say, Ôn Thiển vứt rác nhà bếp vào máy xử lý, rác khác thì tạm thời
để trong không gian.
Cô dọn trống một container, bỏ hết rác vào đó, định ngày nào ra ngoài sẽ vứt
đi luôn.
Dù sao rác trong không gian vẫn giữ nguyên trạng thái, không bị phân hủy,
sinh giòi hay bốc mùi, cô có thể chấp nhận được.
Lấp đầy bụng, cả nhà lại bắt đầu bận rộn.
Ôn Thiển kéo Ôn Nhượng rèn luyện, Lý Mặc vào phòng sách học, còn Ôn
Trường Ninh thì canh cánh sự nghiệp nông mục trong không gian của mình,
vội vàng vào làm việc, tích tiền cho con gái đổi vũ khí.
Qua mấy ngày rèn luyện, Ôn Nhượng rõ ràng cảm nhận được thể lực của mình
đã nâng cao.
Hơn nữa mỗi tối vào ngâm nước nóng trong không gian một giờ, cơ bắp cũng
không bị đau nhức.
Ôn Nhượng yên tâm luyện tập cùng em gái, sau khi chạy xong mười cây số, hai
người tập luyện sức mạnh một giờ, sau đó vào không gian đối luyện.
Ôn Nhượng lúc nhỏ đã từng luyện tán thủ, lúc đầu đối với Ôn Thiển còn không
dám dùng hết sức, sợ làm cô bị thương.
Kết quả em gái anh vừa ra một chiêu đã hạ gục anh, mũi dao găm sắc bén kề
ngay mũi anh, suýt chút nữa đã lấy mạng anh rồi.
Từ đó về sau, Ôn Nhượng không còn nương tay nữa.
Nhưng dù có dốc hết sức, anh vẫn không làm tổn thương được một sợi tóc của
Ôn Thiển, thật hết nói nổi.
xuyen-mat-the/chuong-20-nhiem-vu-gioi-han-thoi-gian-tieu-diet-thay-mahtml]
Sân tập, Ôn Nhượng thở hổn hển.
“Nếu anh nhớ không lầm, hồi nhỏ em học piano và múa ba lê mà?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Ôn Thiển nhìn Ôn Nhượng đang mệt lả trên đất, cười hỏi.
“Xem thường dân nghệ thuật chúng em à?”
“Không dám không dám” Ôn Nhượng gắng gượng bò dậy, “Sau này gặp loại
người như vậy anh đều đi đường vòng, chọc ai chứ không dám chọc các em”
Bị đánh một chiều trong hai giờ, nghỉ ngơi một lúc, Ôn Thiển lại kéo Ôn
Nhượng cùng đi luyện bắn cung nỏ.
Ôn Trường Ninh làm xong việc đồng áng, dẫn mấy chú chó con bên cạnh cũng
ra vẻ huấn luyện.
Đợi Ôn Thiển và Ôn Nhượng kết thúc buổi luyện tập hôm nay, ba người bốn con
chó cùng ra khỏi không gian, lúc này bên ngoài đã tối.
Trong khu dân cư thỉnh thoảng vang lên vài tiếng la hét và kêu cứu, một số
người vốn ở nhà, không bị thây ma cắn cũng bắt đầu phát bệnh.
Lũ lụt đã nhấn chìm hoàn toàn khu biệt thự dưới lầu, lan vào khu chung cư của
họ.
Mọi người nhớ đến những chiếc xe của mình đậu dưới hầm gửi xe sẽ bị nước
ngập, ai nấy đều đau lòng không thôi!
Trong nhóm lại bắt đầu có người thảo luận việc lập nhóm ra ngoài tìm vật tư,
còn có người điên cuồng chửi ban quản lý, không cử người đến giúp họ giải
quyết vấn đề, đe dọa ban quản lý sau này sẽ không đóng phí quản lý nữa.
Ôn Thiển thấy vậy, thầm chửi trong lòng một câu đồ ngốc.
Cô nằm trên sofa, phát hiện Trương Tử Dương lại nhắn tin cho mình.
Trương Tử Dương: Thiển Thiển, hôm nay trong nhóm sao em lại nói vậy? Em
có biết làm vậy khiến người ta rất đau lòng không?
Trương Tử Dương: Bấy lâu nay anh thích em nhiều thế nào, em là người rõ
nhất! Em biết anh theo đuổi em không phải vì tiền nhà em! Anh thật lòng thích
em!
Trương Tử Dương: Ngoài anh ra, em không tìm được người đàn ông nào khác
tốt với em và chung thủy như vậy đâu!
Trương Tử Dương: Em đừng ngang bướng nữa, nhà em có bốn người, dù trong
nhà còn lương thực cũng không cầm cự được bao lâu đâu.
Trương Tử Dương: Hay là em đến nhà anh đi, anh bảo vệ em.
Trương Tử Dương: Chuyện hôm nay anh cũng có thể coi như chưa từng xảy ra,
chỉ cần em xin lỗi anh, làm bạn gái anh, anh sẽ tha thứ cho em!
Ôn Thiển xem xong tin nhắn, tiện tay xóa bạn bè, cảm thấy thế giới yên tĩnh
hơn nhiều.
Cô ném điện thoại xuống, ôm Tiểu Bạch đến bên cửa sổ.
Khứu giác của Tiểu Bạch rất nhạy, ngửi thấy mùi thây ma bên ngoài, có chút
bực bội.
Ôn Thiển vỗ về đầu nó, “Đừng vội, đợi mưa tạnh, sẽ có cho mày giếc”
Cô ôm Tiểu Bạch một lúc, cảm thấy nó béo hơi quá rồi.
Tiểu Bạch gần đây cùng với mấy chú chó con, phần lớn thời gian đều ở trong
không gian.
Và mấy ngày nay, tốc độ tăng trưởng của chúng cũng khiến người ta cảm thấy
khó tin.
Tiểu Bạch ban đầu chỉ nặng khoảng bảy tám cân, nhưng bây giờ đã mười ba
cân rồi.
Còn mấy chú chó con, lúc mới về nhà còn lảo đảo, chạy còn chưa vững.
Bây giờ vóc dáng đã sắp bằng Tiểu Bạch rồi!
Tiểu Bạch cũng không hiểu, rõ ràng mấy ngày trước, một vuốt của nó có thể
tát bay mấy con cún con, sao đột nhiên lại lớn nhanh như vậy.
Nhưng lũ nhóc vẫn rất nghe lời nó, điểm này nó rất hài lòng.
Bên ngoài khu dân cư, cách khoảng một trăm mét có một hàng đèn đường
năng lượng mặt trời.
Ôn Thiển dựa vào khung cửa sổ, nhìn những con thây ma bị ánh đèn thu hút,
tâm trạng bình tĩnh, đầu óc trống rỗng.
Đột nhiên! Trong đầu cô vang lên giọng nói của hệ thống!
“Đinh! Nhiệm vụ giới hạn thời gian bắt đầu! Trong vòng 24 giờ, mỗi khi tiêu diệt
một con thây ma, thưởng cho ký chủ tăng 1% chiến lực! Tiêu diệt một trăm con
thây ma, thưởng cho bất kỳ thành viên nào trong hệ thống tăng 10% chiến
lực!”