Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế

Chương 21: Chiến Thần lại là cô ấy?!



Sẵn sàng

Ôn Thiển nghe thấy tin này, tinh thần lập tức phấn chấn!

Cô chạy đến phòng Ôn Nhượng, tìm thấy Ôn Nhượng vừa mới vệ sinh cá nhân

xong, đang chuẩn bị đọc sách một lát rồi đi ngủ, vẻ mặt đầy phấn khích.

“Anh! Chúng ta ra ngoài chém zombie đi!”

Ôn Nhượng tựa người vào sofa, vẻ mặt khó nói nên lời móc tai.

Chỉ nhìn vẻ mặt phấn khích của em gái, anh còn tưởng mình nghe nhầm, rằng

cô muốn đưa anh đến quán bar uống rượu.

Kết quả, là đi nhảy disco trên mộ.

Ôn Nhượng nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút không tình nguyện.

Tuyền Lê

“Vẫn đang mưa to mà, không thể đợi mưa tạnh rồi hãy luyện cho anh sao?”

“Hệ thống ra nhiệm vụ rồi! Cứ giếc một trăm zombie thì lực chiến của em

tăng 10%!”

Ôn Thiển vừa dứt lời, Ôn Nhượng liền nhảy dựng lên, đi vào phòng thay đồ tìm

quần áo.

“Đợi anh!”

Gần đây Ôn Nhượng bị em gái hành cho tơi tả, đã khao khát lực chiến đến cực

điểm.

Mặc dù Ôn Thiển không nói cho anh biết hệ thống thưởng cho cô bao nhiêu.

Ôn Nhượng cũng thông minh đoán được, phần thưởng hệ thống cho cô chắc

chắn nhiều hơn của mình.

Nhưng lợi lộc không chảy ra ruộng người ngoài! Em gái mạnh chính là anh

mạnh!

Đánh không lại em gái không sao, chỉ cần sau này gặp kẻ địch khác, có thể

đánh thắng là được rồi!

Ôn Nhượng và Ôn Thiển thay xong đồ tác chiến, đeo khẩu trang và kính bảo hộ,

lại khoác thêm áo mưa bên ngoài, sau khi chào hỏi Ôn Trường Ninh và Lý Mặc

thì ra khỏi nhà.

Hai người Ôn Trường Ninh biết họ sắp ra ngoài giếc zombie, lo lắng đến rơi

nước mắt.

Nhưng cả hai cắn răng, cứng rắn không nói một lời ngăn cản nào.

Mạt thế đã đến, cách sống như trước đây chắc chắn không còn được nữa.

Con cái đã lớn, đều mạnh hơn họ, tầm nhìn cũng xa hơn họ.

Vì con gái cảm thấy bây giờ nên ra ngoài giếc zombie, vậy thì chắc chắn là

không sai.

Họ không thể cản trở con mình trưởng thành, ngăn bước chân của chúng!

Sau khi Ôn Thiển và Ôn Nhượng rời đi, Ôn Trường Ninh khóa cửa lại, rồi cầm

cây gậy bóng chày và thanh Đường đao mà con gái để lại, ôm vợ đến bên cửa

sổ.

Con gái ông nói, sẽ xử lý zombie gần tiểu khu trước. Cho nên đứng ở cửa sổ

hẳn là có thể nhìn thấy.

Ôn Thiển và Ôn Nhượng men theo cầu thang thoát hiểm đi xuống từng tầng,

lần đầu tiên ra ngoài săn giếc zombie, trong lòng Ôn Nhượng không khỏi

căng thẳng, mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận.

Điều khiến anh hơi bất ngờ là họ không hề gặp một con zombie nào trong tòa

nhà.

Suôn sẻ đến tầng một, cửa chính của tòa nhà đóng chặt, tiếng gió từ khe cửa

thổi vào, gào thét như ma khóc sói tru, vô cùng chói tai.

Ôn Thiển đi chậm lại, quay đầu nhìn Ôn Nhượng với vẻ mặt nghiêm túc và căng

thẳng phía sau, hỏi: “Sợ không?”

Ôn Nhượng do dự hai giây, quyết định nói thật.

“Có chút, nhưng có thể khắc phục được”

Sống hơn hai mươi năm, Ôn Nhượng ngay cả một con gà cũng chưa từng

giếc. Bây giờ đột nhiên bắt anh vượt cấp, đi giếc zombie do người biến

thành, anh chắc chắn sẽ không quen.

Nhưng, có thể khắc phục.

Vạn sự khởi đầu nan, Ôn Nhượng biết mình phải bước ra bước này, vì vậy anh

không chút do dự.

“Yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không để anh bị thương đâu”

Ôn Thiển cười cười, ở giai đoạn đầu của mạt thế, chút tự tin này cô vẫn có.

Trong tay Ôn Thiển cầm Đường đao, còn vũ khí cô chọn cho Ôn Nhượng là một

cây cung nỏ, tiện thể còn lấy ra một chiếc xuồng cao tốc từ không gian.

Bây giờ bên ngoài phần lớn đã bị nước nhấn chìm, chỉ còn tiểu khu của họ là

còn miễn cưỡng trụ được. Vì vậy Ôn Thiển dự định dụ hết zombie gần đó đến

cổng tiểu khu để ra tay, sau đó sẽ chuyển sang nơi khác.

Thấy Ôn Nhượng đã chuẩn bị tâm lý xong, Ôn Thiển liền mở cửa tòa nhà.

Gió bão dữ dội ập vào mặt, khẩu trang và kính bảo hộ trên mặt lập tức bị ướt

sũng.

Ôn Thiển đón gió mưa đi ra ngoài, đến nơi, cô dùng sức đập mạnh vào cổng

lớn của tiểu khu.

xuyen-mat-the/chuong-21-chien-than-lai-la-co-ayhtml]

Tiếng “loảng xoảng” của cổng sắt vang lên đặc biệt chói tai trong đêm khuya.

Điều này không chỉ thu hút sự chú ý của lũ zombie, mà còn khiến các cư dân

trong tòa nhà kinh ngạc.

Họ ghé sát vào cửa sổ, cố gắng nhìn xem bên dưới đã xảy ra chuyện gì, sau khi

thấy có người cố tình gây ra tiếng động, ai nấy đều cho rằng họ bị điên rồi!

Thế là, nhóm chat của tiểu khu yên tĩnh được vài giờ lại bắt đầu sôi nổi trở lại.

【Hai thằng ngu dưới lầu ở đâu ra vậy?】

【Không muốn sống thì nhảy thẳng từ trên lầu xuống là được rồi, bị zombie

cắn chết không phải lại thêm hai con zombie nữa sao?】

【Mẹ kiếp, đồ ngu năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều!】

【Zombie bên ngoài đều tụ tập lại rồi! Rốt cuộc họ muốn làm gì? Muốn kéo

chúng ta chết chung à!!!】

【Muốn chết thì chết xa ra một chút! Đừng làm bẩn chỗ của chúng tôi!】

Những lời chế nhạo, chửi rủa liên tiếp xuất hiện, thế nhưng chưa đầy hai

phút, chiều gió lại một lần nữa thay đổi.

【Đợi đã. Họ, đang giếc zombie sao?】

Giữa cơn bão, lần đầu tiên Ôn Thiển cảm thấy số lượng zombie hơi ít.

Cô chỉ thiếu nước cầm loa hét “Ở đây có người tươi sống, mau tới cắn đi” thôi,

vậy mà sao mới có ba mươi mấy con tới?

Ôn Thiển rất không hài lòng, trút hết bực tức lên người lũ zombie.

Thế là, Ôn Nhượng trơ mắt nhìn mấy con zombie biến dị đời đầu không lâu

trước đó còn vô cùng hung hãn, gặm sống người ta, bị em gái anh chém như

chém rau, một đao một cái đầu nhỏ, giải quyết sạch sẽ.

Ôn Thiển vung đao hạ đao, đầu của zombie rơi xuống đất trước, nhưng cơ thể

vẫn còn ý thức. Vài giây sau, chúng mới lần lượt ngã xuống.

Ôn Nhượng đứng sau em gái, máu trong người cũng bắt đầu sôi trào.

Anh giơ cung nỏ lên, nhắm vào một con zombie đang nhe nanh múa vuốt lao

về phía họ, sau một thoáng nín thở, anh đã bắn xuyên qua đầu nó một cách

chính xác!

“Đẹp lắm!” Ôn Thiển không nhịn được hét lên. “Trâu bò thật!”

Lần đầu tiên bắn chết zombie thành công, Ôn Nhượng phấn khích đến mức

lòng bàn tay rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Anh không dám lơ là, tiếp tục phối hợp với Ôn Thiển.

Nửa giờ sau, trước cổng sắt lớn đã chất đống hơn năm mươi xác zombie.

Ôn Thiển tiếp tục đập cổng để thu hút zombie, nhưng tốc độ zombie kéo đến

chậm hơn nhiều so với tốc độ họ giếc.

Cứ tiếp tục thế này chỉ lãng phí thời gian.

Thế là Ôn Thiển quyết định dứt khoát, đổi chỗ!

Hai người trước tiên tháo khẩu trang, hít thở không khí trong lành. Họ khiêng

chiếc xuồng cao tốc, định đi vào trung tâm thành phố.

Bệnh viện trung tâm là khu vực bị ảnh hưởng nặng nhất, chắc chắn có không ít

con mồi.

“Đợi đã! Đợi chúng tôi với!”

Ngay khi hai người chuẩn bị lên xuồng cao tốc rời đi, trong tiểu khu đột nhiên

vang lên một giọng nói kích động.

“Chiến Thần! Chúng ta đi cùng nhau đi!”

Ôn Thiển hơi sững người, quay lại nhìn.

Chỉ thấy tám chín người từ trong tiểu khu chạy ra, đều là những người hết thức

ăn trong nhà, luôn muốn xuống tìm lương thực nhưng lại không dám.

Bây giờ thấy có người dọn dẹp sạch sẽ zombie gần tiểu khu, họ vội vàng nắm

bắt cơ hội này, liều mạng muốn ôm đùi!

Vừa rồi ở trên lầu họ đã thấy rất rõ, hai người này giếc zombie đơn giản và

dứt khoát, vừa nhìn đã biết không phải người thường!

Vài người nhanh chóng chạy tới, sau khi nhìn rõ “Chiến Thần” trong miệng họ

là ai, tất cả đều không khỏi ngẩn người.

“Ôn Nhượng, Ôn Thiển?! Sao lại là hai người?!”

Anh em nhà họ Ôn cũng được coi là có chút danh tiếng trong khu này, không

chỉ vì ngoại hình đẹp, mà thành tích học tập còn rất tốt.

Một người được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, một người thi đỗ vào Học viện

Ngoại giao.

Phụ huynh nào nhắc đến hai đứa trẻ này cũng đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.

Ôn Thiển nhìn dáng vẻ kinh ngạc của họ, lạnh nhạt lên tiếng.

“Có chuyện gì không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.