Lên đường trở về nhà, Ôn Thiển vốn định cứ thế giếc một mạch về, không
lãng phí thời gian vào các siêu thị nhỏ ven đường để thu gom hàng hóa nữa.
Thế nhưng, khi cô nhìn thấy một chuỗi trung tâm thương mại lớn, cô vẫn
không kiềm được lòng tham.
“Anh”
Cô kéo góc áo Ôn Nhượng, sau đó chỉ vào tòa nhà trung tâm thương mại ở
phía trước bên trái, khiến Ôn Nhượng lập tức hiểu ý cô.
Thay đổi phương hướng tiến đến trung tâm thương mại, trong lòng Ôn Thiển
vui phơi phới, như thể sắp mở một chiếc hộp bí ẩn, không biết bên trong còn
có thứ gì đang chờ đợi mình.
Xuồng cao tốc dừng lại trước tòa nhà thương mại, nước lũ đã ngập hết tầng
một.
Ngay lúc Cố Nhiên và Ôn Nhượng đang thảo luận nên vào trong bằng cách
nào, họ đột nhiên thấy Ôn Thiển tay không đấm vỡ cửa kính dày cộp của
trung tâm, rồi gọi họ vào.
Ôn Nhượng và Cố Nhiên đều chết lặng, nhìn nhau một cái, ngoan ngoãn đi
theo sau đại lão, không dám thở mạnh.
Tuyền Lê
Bên trong trung tâm thương mại cũng có tang thi, nhưng so với số lượng vừa
gặp bên ngoài, quả thực không đáng nhắc tới.
Ôn Thiển thấy ở đây mức độ nguy hiểm không cao, liền nói với Ôn Nhượng và
Cố Nhiên.
“Chúng ta tách ra hành động đi, hai người không cần đi theo em, cũng đi xem
có thứ gì mình muốn không? Nửa tiếng sau chúng ta tập trung ở đây”
Hai người không có ý kiến, thế là mọi người tản ra, mỗi người đi thu thập vật
tư.
Ôn Thiển ung dung dạo quanh khắp nơi, gặp tang thi thì tiện tay giếc chết,
cũng không có thứ gì đặc biệt muốn lấy.
Cứ như vậy, cô đi dạo đến tận tầng cao nhất của trung tâm thương mại, sau đó
khi đạp tung một cánh cửa kho hàng dày cộp, cô đã phát hiện ra kho báu!
Thông thường, siêu thị của các trung tâm thương mại lớn đều được đặt ở tầng
một, tầng cao nhất thường là nhà hàng, rạp chiếu phim các loại.
Thế nhưng tầng cao nhất của trung tâm thương mại này, lại có một nhà kho
siêu lớn! Hơn nữa bên trong toàn là lương thực và muối ăn!
Ôn Thiển không ngờ vận may của mình tốt đến vậy, cô không chút khách khí
thu hết tất cả, sau đó chuẩn bị xuống lầu hội hợp với Ôn Nhượng.
Nhưng cô còn chưa đi đến cầu thang, đã gặp phải một đội người mặc đồng
phục, tay cầm súng, nhanh chóng bao vây cô lại.
Ôn Thiển lạnh lùng nhìn họ, trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi.
“Nhiều người như vậy cầm súng chĩa vào một cô gái nhỏ như tôi, có hợp lý
không?”
Cô nhẹ giọng lên tiếng, hỏi họ.
Có người trong đội chạy đến cửa kho, thấy bên trong đã bị khoắng sạch, lại
chạy về, nhỏ giọng báo cáo tình hình với đội trưởng.
Người đàn ông dẫn đầu nhíu mày, dí súng vào thái dương Ôn Thiển, nghiêm
giọng hỏi.
“Đồ bên trong đâu? Giao ra đây!”
“Tôi không biết anh đang nói gì? Lúc tôi đến đây bên trong đã trống rỗng rồi”
“Không thể nào! Nửa tiếng trước chúng tôi còn đến tuần tra!”
“Vậy sao các người không canh giữ ở đây luôn đi? Đã có bảo bối thì phải giữ
cho chặt, tự mình không cẩn thận để bị trộm, quay lại còn vu oan cho một
người dân vô tội như tôi, có nói lý không hả?!”
Ôn Thiển mặc kệ hắn nói gì, một mực cắn chết không biết là được.
Dù sao cô chỉ có một mình, làm sao có thể chuyển đi nhiều đồ như vậy?
“Ôn Thiển!”
Từ xa, vang lên giọng nói căng thẳng của Cố Nhiên.
Cố Nhiên và Ôn Nhượng ở dưới lầu phát hiện có điều không ổn, vội vàng xông
lên.
Thấy Ôn Thiển bị một đám người cầm súng vây giữa, hai người lập tức nổi
giận.
Họ chạy đến che chắn trước mặt Ôn Thiển.
Cố Nhiên: “Làm gì thế?!”
Ôn Nhượng: “Nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái nhỏ, các người không
thấy xấu hổ à?!”
xuyen-mat-the/chuong-33-bi-bao-vay-trong-trung-tam-thuong-maihtml]
“Chúng tôi không có ác ý, cũng không muốn làm cô ấy bị thương, chúng tôi chỉ
muốn biết số vật tư trong kho đã đi đâu?”
Người đội trưởng mặt không biểu cảm, dường như đã chắc chắn ba người
trước mắt chính là kẻ trộm.
Cho dù không phải họ, thì cũng phải cung cấp được manh mối hữu ích, nếu
không tuyệt đối sẽ không để họ rời đi.
Ôn Thiển nhìn ra ý đồ của đối phương, cũng nổi nóng.
“Tôi đã nói là không biết!”
Cô ném ba lô xuống đất.
“Không tin thì các người tự xem đi, hôm nay tôi tổng cộng chỉ thu thập được
nhiêu đây vật tư, nếu các người thật sự muốn cướp, vậy thì lấy hết đi, dù sao
toàn bộ gia tài của tôi đều ở đây rồi! Muốn thêm nữa, không có!”
Hai bên giằng co không dứt, Ôn Thiển đứng bên cạnh Ôn Nhượng, sẵn sàng
ném cậu vào không gian bất cứ lúc nào.
Lỡ như đám người này thật sự nổ súng, vậy cô chỉ có thể vào không gian trốn,
cù cưa với họ.
Cô không tin, đợi đến khi nước lũ nhấn chìm cả tòa nhà này, họ còn có thể
canh giữ ở đây!
Còn về Cố Nhiên…
Độ phồn vinh của không gian bây giờ vẫn chưa tăng đến một trăm, anh tạm
thời chưa có tư cách vào không gian, nên cô cũng hết cách.
Ôn Thiển nghiến răng, nhìn chằm chằm vào động tĩnh của đám người kia.
Người đàn ông dẫn đầu phái người đi kiểm tra xung quanh, chỉ phát hiện chiếc
xuồng cao tốc của nhóm Ôn Thiển, không có phương tiện vận chuyển nào
khác.
Mấy phút sau, những người khác trong đội của họ đến để chuyển vật tư cũng
đã tới. Nhìn nhà kho trống không, mọi người đều có chút ngây người, nhỏ
giọng bàn tán rốt cuộc là chuyện gì.
Số vật tư này là do họ đặc biệt thu thập và cất giữ ở đây, chỉ chờ bên căn cứ
dọn dẹp xong tang thi, sẽ đến chuyển vật tư về.
Mấy ngày nay họ cũng luôn phái người canh giữ, chỉ là nửa tiếng trước phát
hiện một nhóm cư dân bị tang thi vây khốn trong tòa nhà gần đó, nên toàn bộ
đã xuất động đi giải cứu.
Tòa nhà dân cư đó rất gần trung tâm thương mại, chưa đến một trăm mét.
Mọi người nghĩ rằng cho dù có người đến trộm vật tư, nhiều đồ như vậy chắc
chắn phải lái mấy chiếc xe tải lớn mới được. Đến lúc đó họ đều có thể nhìn
thấy, rồi bắt người là được.
Kết quả không ngờ, xe tải không thấy đâu, mà đồ vẫn mất.
Đội trưởng liên tục quan sát và tra hỏi ba người Ôn Thiển, xem ra những thứ
này thật sự không phải do họ lấy. Nhưng mọi chuyện đều phải có một lời giải
thích, họ vẫn là nghi phạm, nên quyết định đưa họ về.
“Chúng tôi là người của căn cứ Tân Thành, nếu các người không lấy vật tư,
cũng không có nơi nào để đi, vậy thì đi theo chúng tôi đi. Trong căn cứ đã
chuẩn bị sẵn chỗ ở và thức ăn cho cư dân, sau này các người không cần phải
ra ngoài tìm vật tư nữa”
Căn cứ?
Kiếp trước, căn cứ Tân Thành phải mấy năm sau tận thế mới được xây dựng,
lần này sao lại nhanh như vậy?
Ôn Thiển cũng không ngờ mình lại vô tình lấy nhầm vật tư cứu người của căn
cứ, nhưng lúc này có bao nhiêu người đang nhìn, cô chỉ có thể không thừa
nhận, nếu không sẽ không thể giải thích được làm thế nào cô thu dọn được số
vật tư đó, không gian dễ bị bại lộ.
Ôn Thiển vội vàng ngắt lời hắn: “Ai nói chúng tôi không có nơi nào để đi?
Chúng tôi trên có già dưới có trẻ, trong nhà còn có một đứa bé ba tuổi đang
chờ chúng tôi mang đồ ăn về! Không đi với các người đâu!”
“Chuyện này không do các người quyết định được”
Thái độ của đối phương rất cứng rắn, kéo ba người Ôn Thiển đi ra ngoài.
Ôn Thiển nháy mắt ra hiệu cho Ôn Nhượng, thấy họ đã cất súng đi, định tìm
thời cơ ra tay.
Đối phương có khoảng sáu bảy mươi người, hơn nữa vừa nhìn đã biết là đã qua
huấn luyện chuyên nghiệp.
Ôn Thiển bị áp giải giữa đám đông, trong lòng tính toán tỷ lệ thắng sau khi ra
tay. Nhưng mới chỉ đi xuống một tầng, người đội trưởng đi đầu đã dừng bước.
“Trưởng quan, sao ngài lại đến đây?!”
Cách mấy mét, Ôn Thiển cũng nghe ra được sự sợ hãi trong giọng nói của
người đội trưởng.
Cô nghiêng đầu, tò mò muốn xem xem nhân vật ghê gớm nào đã đến. Nhưng
mấy chục người chắn trước mặt cô, ai nấy đều cao mét tám mấy, nhìn tới nhìn
lui chỉ toàn là gáy! Khiến Ôn Thiển bực bội!
Cao thì hay lắm à! Lát nữa chặt hết chân các người! Xem các người còn cản
tầm nhìn của tôi thế nào!