Lý Tú Mai đứng một bên nghe, lập tức hùa theo: “Đúng đúng, Cố Hi chỉ là con
gái, cứ trải chiếu ngủ ngoài đất là được, Hứa Nhiêu có thể ngủ ghế sofa, tôi
thấy cái ghế sofa này cũng không nhỏ, ngủ hai người cũng đủ rồi. Nhà chúng
tôi chỉ cần hai phòng thôi, tôi và mấy con dâu một phòng, con trai chúng nó
một phòng”
“Bà nội, cháu cũng có thể ngủ chung ghế sofa với em họ Hứa Nhiêu. Cả mấy
đứa em họ nữa, bọn trẻ tụi cháu ngủ đâu cũng được” Lâm Huyên lập tức bày
tỏ thái độ, cứ như gia đình cậu Hứa và họ Cố đã đồng ý rồi vậy.
Cố Hi suýt nữa bật cười trước bộ dạng của bọn họ, quả nhiên đi đâu cũng gặp
người kỳ quặc.
“Lớn lên thì xấu xí, lại còn tưởng bở” Hứa Nhiêu lập tức lầm bầm một câu. Dựa
vào đâu mà cậu phải nhường giường đi ngủ ghế sofa? Giọng cậu không lớn,
gần như không ai nghe thấy, nhưng Cố Hi lại nghe rõ mồn một, không nhịn
được phì cười thành tiếng.
Tiếng cười của cô thu hút sự chú ý của mọi người có mặt.
“Tiểu Hi?” Lâm Hạo nhìn cô gái ngồi cách họ hơi xa, trước đó không nhìn kỹ,
bây giờ nhìn lại, ông ta đột nhiên cảm thấy cô cháu gái họ hàng xa này có một
loại khí chất khiến người ta cảm thấy hơi ớn lạnh.
“Con nhóc này, mày cười cái gì?” Lý Tú Mai luôn không ưa Cố Hi, thứ nhất là vì
Cố Hi là con gái, thứ hai là trước đây Hứa Nhiễm, tức là mẹ Cố Hi, vì cô bé này
mà làm bà ta mất mặt vào dịp Tết.
“Ồ, cháu vừa nãy đang đọc sách, thấy chỗ buồn cười nên không nhịn được” Cố
Hi giơ cuốn sách làm màu trong tay lên. Có các trưởng bối ở đây, cô sẽ không
lấn quyền nữa.
Lý Tú Mai còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Lâm Hạo vẫn ngăn lại đối phương.
Ông ta còn hiểu rõ họ đang có chuyện cầu xin người ta, vẫn không nên đắc tội
chết người. Chỉ cần đạt được mục đích, thế nào cũng được.
Sau khi bị Cố Hi đánh trống lảng , bầu không khí mà gia đình Lâm Hạo vừa
tạo ra bị phá vỡ. Ông ngoại Cố Hi, Hứa Chính Bình, lại một lần nữa mở lời từ
chối: “Không được. Chỗ này cũng không phải nhà của chúng tôi, chúng tôi
cũng là ở nhờ, không có sự đồng ý của chủ nhà, chuyện này chúng tôi không
làm chủ được”
Lý Tú Mai có lẽ không ngờ đã nói đến mức này rồi mà đối phương vẫn như vậy,
lập tức muốn nổi khùng: “Chị họ, dượng, sao hai người có thể như vậy? Nghĩ lại
ngày xưa nhà chị họ gặp chuyện, là bố mẹ tôi giúp đỡ, chị họ mới không đến
mức màn trời chiếu đất, hai người kết hôn, người bái cao đường là bố mẹ tôi,
bây giờ nhà chúng tôi gặp nạn, hai người lại như vậy…”
Giọng bà ta cao vút chói tai, gọi cả Bảo Tái đến, nó lại sủa ầm ĩ về phía bà ta.
Nhất thời cả căn nhà như nước sôi đổ vào chảo dầu, suýt nữa lật tung mái
nhà.
Cố Hi vừa định mở lời, lại nghe thấy ba cô quát lớn: “Dừng lại, đừng ồn ào nữa”
Có lẽ là uy thế thẩm phán tích tụ nhiều năm của Cố Ngạn Mẫn, tiếng quát lớn
vừa dứt, bên trong căn nhà lập tức im lặng. Bà dì họ vốn còn muốn cãi cùn
cũng không nhịn được rụt cổ lại, hoàn toàn im tiếng.
the/chuong-19-suy-nghi-that-dephtml]
“Ba tôi vừa nói rõ rồi, chỗ này không phải nhà chúng tôi, là con gái tôi thuê,
các người muốn dọn vào là không thể nào”
Giọng Cố Ngạn Mẫn lạnh lùng trầm thấp, cộng thêm khuôn mặt nghiêm túc
ngưng trọng của ông, khiến người ta không khỏi cảm thấy lúc này như đang ở
phiên tòa trang nghiêm, chờ thẩm phán đối diện tuyên án.
Lời Cố Ngạn Mẫn nói cũng khiến Lâm Hạo bình tĩnh lại. Thực ra ông ta vốn
không định thực sự dọn vào đây, dù sao nơi này vừa nhìn đã biết không phải
do nhà cậu Hứa có được, mà là người nhà họ Cố. Chỉ là ông ta không ngờ là do
cô nhóc Cố Hi thuê.
Ông ta không nhịn được lại nhìn về phía Cố Hi, nhưng lại bắt gặp một đôi mắt
lạnh lùng, sự lạnh lẽo trong đó khiến ông ta rùng mình theo bản năng. Nhìn lại
lần nữa, Cố Hi lại đang cúi đầu xem sách, như thể ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo
giác của ông ta.
Lâm Hạo chỉ thấy Cố Hi có chút tà môn, bây giờ bước đệm cũng đã gần đủ,
ông ta cảm thấy đã đến lúc đưa ra yêu cầu quan trọng nhất.
Tuyền Lê
“Ha ha, anh rể tôi biết hai người khó xử, nhưng tôi cũng vừa nói rõ rồi, thực sự
cùng đường rồi. Hay là hai người xem thế này thì sao? Bây giờ chúng tôi cũng
không tìm được chỗ nào thích hợp để đặt chân, dì họ hai người đang ở đây,
nhà trong thành phố chắc hẳn đang bỏ trống, hay là cho chúng tôi mượn nhà
trong thành phố ở tạm hai ngày, đợi nước rút, chúng tôi sẽ về. Tôi đảm bảo,
chắc chắn sẽ không làm nhà bừa bộn đâu”
Lâm Hạo nói vẻ mặt trịnh trọng. Lâm Huyên và mẹ ông ta nghe xong đều
không vui, muốn phản bác, nhưng bị Lâm Hạo dùng ánh mắt ngăn lại.
“Cái này…” Cố Ngạn Mẫn cũng có chút do dự. Họ ở đây ông có quyền phản đối
không cho đối phương vào, nhưng muốn ở nhà cậu Hứa, ông lại không có
quyền quyết định, nên chuyện này phải để người nhà họ Hứa tự quyết.
Hứa Nghị lúc này cũng khó xử trong lòng. Nhà cũ của mình thì không nói làm
gì, nhưng vì Hứa Nhiêu sắp tốt nghiệp, mẹ ông nói con lớn rồi sau này chắc
chắn phải cưới vợ sinh con, mà Hứa Nhiêu lại là đứa luyến tiếc gia đình, trước
đây luôn lèo nhèo nói tốt nghiệp đại học sẽ về nhà, làm việc ở quê hương này
nọ. Vừa hay nhà bên cạnh rao bán, liền dứt khoát mua luôn căn đối diện.
Vừa hay nhà họ ở tầng trên cùng, một tầng hai căn hộ, cả một đơn nguyên đều
là của nhà mình, nên dứt khoát đập thông hai bên. Mặc dù ở giữa vẫn còn một
cánh cửa, nhưng cánh cửa đó vô hình như không tồn tại, hơn nữa lúc mua về
đã sửa sang lại nửa bên đó, ngoài nội thất mềm chưa được làm tốt lắm ra,
những thứ khác đều hoàn toàn mới.
Bây giờ gia đình Lâm Hạo như vậy, nói thật lòng họ không muốn cho mượn
nhà.
Trong phòng bỗng im lặng, trên mặt những người nhà họ Hứa đều lộ vẻ luyến
tiếc và khó xử. Lâm Hạo nhìn thấy trong lòng đắc ý.
Đúng lúc Hứa Chính Bình chuẩn bị đồng ý, Cố Hi đột nhiên lên tiếng: “Không
được. Nhà ông ngoại ở tầng 18, bây giờ không có điện, lên xuống bất tiện. Cậu,
nhà cũ của cậu không phải vẫn chưa bán sao? Chỗ đó hình như ở tầng 6, lại ở
phía Bắc thành phố, nơi đó vốn dĩ địa thế đã cao, tuy không lớn lắm, nhưng
cũng không nhỏ, vừa hay không có đồ đạc gì, tiện lợi. Cháu nghĩ nhà bà dì họ
sẽ không chê đâu”
Lời Cố Hi vừa dứt khiến người nhà họ Hứa tinh thần chấn động, sao họ lại
không nghĩ ra nhỉ? Nhà cũ ở phía Bắc thành phố cũng mới dọn trống hai năm
trước, từ khi họ chuyển sang nhà mới, chỗ đó vẫn cho thuê.
Sau này mua căn đối diện, lại trang hoàng nhà cửa nên không có tiền nhàn rỗi,
thế là thu dọn lại, treo bảng chuẩn bị bán. Nào ngờ treo lên chưa được bao lâu,
đại nạn này đã giáng xuống.
Hứa Chính Bình cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, đúng vậy, nhà cũ tuy hơi
cũ, nhưng trước đây vẫn có người ở, cũng mới được dọn dẹp, tuy cũ nhưng
chất lượng ngôi nhà cực tốt, lại ở lưng chừng dốc, khá thích hợp. Tú Mai cả
nhà cô già có già, trẻ có trẻ, lên xuống tầng 18 cũng quá bất tiện, chi bằng đến
đó, mọi người thấy sao?”