“Cái gì?”
Chưa kịp để mọi người phản ứng, bóng đen kia đã vụt đến trước mặt tên cầm
đầu đang giơ súng, một cú xoay người đẹp mắt đá văng khẩu súng khỏi tay
đối phương, rồi một thân ảnh trắng tiếp lấy khẩu súng, quay trở lại bên cạnh
Hứa Nghị.
“Tiểu Bát, rất giỏi” Cố Hy thầm khen Tiểu Bát trong đầu. Chính Cố Hy vừa ra
tay. Nhóm người trước mắt rõ ràng không phải người tốt, đặc biệt là tên cầm
đầu kia, trên người hắn tỏa ra sát khí, chứng tỏ hắn đã từng giếc người. Loại
người này ở thế giới hòa bình có lẽ còn kiềm chế, nhưng lúc này là mạt thế, Cố
Hy không nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho mình.
Vì vậy, nhân lúc bọn họ đang phân tâm nói chuyện với Hứa Nhiêu, Cố Hy và
Tiểu Bát phối hợp, ra tay trước để chiếm lợi thế, cướp lấy vũ khí nóng của đối
phương. Còn lại thì không đáng để bận tâm.
Mọi người đều bị màn ra tay của Cố Hy làm cho kinh sợ. Nhưng ngay sau đó,
Hồng Khiếu đã phản ứng. Tuy đối phương võ nghệ cao cường, nhưng từ khi
bước vào giang hồ, Hồng Khiếu chưa từng thấy ai dám ngông cuồng trước mặt
hắn như vậy. Hắn ta không giận mà cười:
“Hahaha, đạo hữu có thân thủ bất phàm, không biết tôn tính đại danh? Tại hạ
là Hồng Khiếu, được anh em giang hồ gọi là Bá Lão Đại. Xin hỏi các vị là ai?”
Hồng Khiếu giờ đã hiểu, ba người trước mặt có lẽ là kẻ thù tìm đến gây sự. Đều
là người trong giang hồ, hắn ta rất khâm phục võ nghệ của đối phương, muốn
chiêu mộ một hai.
Hứa Nghị nghe lời đối phương nói, biết mình đoán không sai. Ông nghiêng đầu,
nhỏ giọng hỏi Cố Hy: “Hy Hy?”
“Đánh” Cố Hy không nói nhiều. Cô không nghĩ với danh tiếng của Hứa Nghị,
đối phương sẽ bỏ qua cho mình. Bọn họ tuy đông người, nhưng sau bao ngày
huấn luyện, đây cũng là lúc kiểm tra thành quả huấn luyện của Hứa Nghị và
Hứa Nhiêu.
Đánh với dã thú biến dị tuy quan trọng, nhưng phần lớn dã thú biến dị không
có trí tuệ cao như con người, đánh nhau luôn thiếu đi chút gì đó. Vừa hay có
người để luyện tay, rất đúng lúc.
Hứa Nghị nghe vậy không nói thêm gì. Hồng Khiếu là người như thế nào, ông
hiểu rõ hơn ai hết. Đã Hy Hy nói vậy, cộng thêm việc đã cướp được súng của
đối phương, vậy thì đánh thôi.
Không nói thêm lời nào, Hứa Nghị dẫn đầu tấn công Hồng Khiếu, Hứa Nhiêu
cũng lập tức theo sau.
Bên Hồng Khiếu cũng hoàn toàn không ngờ đối phương ra tay không nói một
lời, lập tức tức giận, vung tay: “Anh em, lên”
Đám người không còn kiêng dè gì nữa, ào ào nhảy xuống nước, tay cầm dao
phay, gậy bóng chày. lao về phía Cố Hy và hai người kia.
Trải qua mấy ngày bị đủ loại dã thú biến dị tấn công rèn luyện, Hứa Nhiêu đã
không còn là Hứa Nhiêu của ngày xưa. Ban đầu còn hơi bối rối, nhưng nhanh
chóng thích ứng với nhịp độ chiến đấu. Còn Hứa Nghị, ông đã quen giao đấu
với những kẻ này, động tác còn nhanh hơn.
Đám côn đồ này chẳng qua là dựa vào số đông, có chút vũ khí sắc bén nên
mới vậy. Đặc biệt là trước đó Hồng Khiếu còn có súng, nếu không thì con chó
đen kia đã không bị tổn thương nặng như vậy.
Mọi người đánh nhau thành một đoàn. Cố Hy là người nhẹ nhàng nhất. Tuy
nhiên, cô ít ra tay, phần lớn thời gian đều là khi Hứa Nhiêu và Hứa Nghị không
để ý, cô sẽ nhanh chóng xuất hiện giúp bọn họ giải vây. Nếu lúc này có người ở
bên ngoài quan sát, có lẽ sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Còn Tiểu Bát, nó được Cố Hy sai đi trông chừng con chó đen, tiện thể kiểm tra
vết thương của nó.
Người của Hồng Khiếu tuy đông, nhưng bọn họ đánh nhau không có bài bản.
Cộng thêm trời mưa lớn vốn đã làm mờ tầm nhìn, tình trạng đánh nhầm
người nhà cũng không ít.
Khoảng một tiếng sau, trên chiến trường chỉ còn lại bốn người: Hứa Nghị, Hứa
Nhiêu, Cố Hy và Hồng Khiếu. Những người khác đều đã mất khả năng chiến
đấu ở các tư thế khác nhau và nép ở một bên.
Nếu không phải nước đã khá sâu, có lẽ bọn họ đã nằm thẳng cẳng. Hiện tại cơ
bản đều đang ngồi xổm, quỳ hoặc ngồi ở một bên, không một ai dám lại gần lộ
mặt.
Cảnh tượng nhất thời có vẻ có chút buồn cười.
the/chuong-47-ra-tay-truoc-de-chiem-loi-thehtml]
Chiếc mũ trùm đầu của Hồng Khiếu đã không còn, nước mưa trượt dài trên má
hắn, càng làm tăng thêm vẻ khó coi, hung tợn trên khuôn mặt.
“Khụ, khụ, các người không tệ, hự, hôm nay, coi như tôi Hồng Khiếu thua. Dám
để lại tên không?” Lúc này hắn vẫn không quên muốn biết tên đối phương.
Tuyền Lê
Hứa Nhiêu và Cố Hy đều đảo mắt lên trời, suýt chút nữa thì nói: [Đồ ngu]
Nhưng bọn họ không lên tiếng, vẫn có người thay thế, Tiểu Bát vỗ cánh bay
lượn trên trời, hét vào mặt Hồng Khiếu: “Đồ ngu, đồ ngu!”
Làm Hồng Khiếu tức giận đến run cả người, nhưng hắn không dám động. Bọn
họ hơn hai mươi người mà vẫn không hạ gục được ba người trước mặt, súng
của mình còn bị người ta cướp mất, rõ ràng đều là những kẻ cứng rắn.
Hồng Khiếu tuy ngông cuồng, nhưng hắn rất biết nhìn thời thế, lại càng cẩn
trọng, bằng không hắn đã không thể sống sót qua những lần trấn áp của chính
quyền trước đó mà còn làm ăn phát đạt.
Dù trong lòng không cam tâm, nhưng nên nhún nhường thì phải nhún nhường.
Đối mặt với sự khiêu khích của Tiểu Bát, Hồng Khiếu không nói lời nào.
Hứa Nghị và Cố Hy nhìn nhau, trực tiếp lái chiếc thuyền đang chở Tiểu Hắc đi.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng ba người Cố Hy, Hồng Khiếu mới
thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo bước lên một chiếc thuyền còn lại.
Đám thuộc hạ của hắn thấy vậy, cũng không dám hó hé, từng người một leo
lên thuyền im như tờ, ngay cả việc định đến nhà máy tìm đồ cũng không còn
nhắc đến, lủi thủi rời đi.
Vì vết thương của Tiểu Hắc khá nghiêm trọng, Cố Hy và bọn họ không về nhà
ngay mà quay về Thành phố Y Dược, tìm một phòng khám y tế.
Con chó trên người trúng ba phát đạn. Một phát ở đầu gối chân sau, là vết
thương nghiêm trọng nhất, vì viên đạn kẹt ở khớp xương. Hai phát còn lại là
vết thương xuyên thấu, một phát là Cố Hy “nhìn thấy” xuyên qua chi trước, một
phát xuyên qua lưng.
Nếu không phải thể chất của thú tiến hóa cường hãn, căn bản không thể chiến
đấu lâu như vậy.
Do Hứa Nhiêu hỗ trợ, Cố Hy lấy viên đạn kẹt trong khớp xương ra cho nó, sau
đó xử lý các vết thương khác trên người nó và băng bó.
Sau khi làm xong, trời lại tối sầm.
Ba người cũng tạm thời chưa về, ở lại đây thêm một đêm. Hứa Nhiêu cầm thịt
lươn biến dị mà Cố Hy cho, từng chút một cho Tiểu Hắc ăn.
Lần này nó không còn từ chối đồ ăn của Hứa Nhiêu nữa, điều này khiến Hứa
Nhiêu vô cùng phấn khích.
Ba người tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi nghỉ ngơi, buổi chiều đánh nhau cũng
mệt lử.
Nửa đêm, Cố Hy mở mắt ra khỏi tu luyện, cảm nhận tình hình xung quanh. Hứa
Nghị và Hứa Nhiêu đều đang ngủ say, Tiểu Hắc cũng đang nghỉ ngơi.
Cố Hy đứng dậy thiết lập một trận pháp nhỏ tạm thời, còn mình thì lặng lẽ rời
đi.
Ánh mắt của Hồng Khiếu khi rời đi, cô không hề bỏ qua. Tên đó không phải là
kẻ không thù hằn. Thà ở đó nuôi hổ làm họa, Cố Hy càng tin vào việc nhổ cỏ
phải nhổ tận gốc.
Lúc đối phương rời đi, cô đã để lại một tia tinh thần lực trên người hắn. Lúc
này vừa hay.
Đêm mưa lớn, đêm giếc chóc!