Lý Mặc và Ôn Trường Ninh nghe Ôn Thiển nói vậy cũng hơi lo lắng.
Dù sao hiện tại họ có đủ mọi tài nguyên, không ra khỏi thành phố thì về nhà
một chuyến cũng chẳng khó khăn gì.
Họ thực sự không nghĩ ra lý do gì khiến Ôn Thiển trong hoàn cảnh này vẫn kiên
quyết qua đêm bên ngoài.
Ôn Thiển nhận ra sự lo lắng của họ, cười nói.
“Yên tâm đi ạ, con chỉ là lười, không muốn đi lại vất vả thôi. Hơn nữa lần này
con định mang theo nhiều người, hơn hai mươi người thì mục tiêu khá lớn, xác
suất bị phát hiện trên đường cũng cao hơn, cho nên hạn chế chạy đi chạy lại.
Nhiều nhất là ba ngày, con chắc chắn sẽ về”
Hùng Ngọc Song ở bên cạnh nhét đầy mồm đồ ăn, cũng vội nuốt xuống, nói.
“Yên tâm đi dì Mặc chú Ninh, có chúng con đi theo sẽ không xảy ra chuyện gì
đâu!”
Được đi hành động cùng Ôn Thiển, Hùng Ngọc Song phấn khích vô cùng.
Ôn Thiển ăn xong bắt đầu chọn thành viên, vì ngày mai Lý Mặc phải phẫu
thuật cho mấy thai phụ trong căn cứ, nên Ôn Thiển để lại cho bà hai người.
Hai người đó là do Hùng Ngọc Song mang đến, trong danh sách ghi là nhân
viên y tế, coi như giúp được việc lớn.
Lý Mặc không ngờ còn có đồng nghiệp, biết được thì thở phào nhẹ nhõm.
Tuyền Lê
Lần này Ôn Thiển định mang theo 20 người, mục tiêu là trong ba ngày mang về
mười vạn viên tinh hạch.
Tính trung bình mỗi ngày phải giếc hơn ba vạn tang thi, chia đều cho mỗi
người là hơn 1500 con.
Với chiến lực hiện tại của họ, đây không phải là nhiệm vụ bất khả thi.
Bên phía Hùng Ngọc Song, ngoại trừ hai nhân viên y tế, còn có nhân tài sở hữu
dị năng đặc biệt, có thể hòa nhập căn cứ với môi trường xung quanh, không để
người ngoài phát hiện, cũng phải để cô ấy ở lại căn cứ. Những người còn lại Ôn
Thiển định mang đi hết.
Bên phía mình thì mang theo Cố Nhiên và Trì Trần.
Sáu người còn lại, Ôn Thiển chốt Mộ Từ, Tần Bạch Trúc, Tô Dương, Giản Huy,
Tiêu Trình và Khâu Húc.
Ba người đầu là của căn cứ Tinh Thành cũ, ba người sau là của căn cứ Tương
Lai.
Sau khi chọn xong người, mọi người thu dọn hành lý đơn giản rồi lên đường. Vì
Ôn Thiển có không gian nên họ cũng không mang theo lương thực gì, chỉ mang
theo vũ khí cần thiết bên người, sao cho thuận tiện hành động nhất.
Trước khi đi Ôn Thiển cũng để lại đủ vật tư cho gia đình, đề phòng xảy ra sự cố
bất ngờ, lúc nguy cấp cô không về kịp.
Ôn Thiển nhìn mấy chiếc xe trong không gian, cuối cùng vẫn lôi chiếc xe RV ra,
bởi vì chỉ có nó mới chứa được nhiều người như vậy.
Tuy nhiên chiếc xe RV này trong vòng vài ngày ngắn ngủi cũng có thay đổi
không nhỏ, bởi vì Tần Bạch Trúc là thiên tài độ xe.
Ôn Thiển trước đây chỉ nghe nói anh ta rất giỏi, là căn cứ trưởng sau này của
căn cứ Tinh Thành, nhưng không ngờ anh ta còn có bản lĩnh này.
Tóm lại chiếc xe RV này bây giờ nhìn thôi đã thấy uy lực mười phần, gần như
có thể sánh ngang với hai chiếc xe tăng trong không gian của Ôn Thiển rồi.
Trước đây khi ra nước ngoài Ôn Thiển đã “mượn” được rất nhiều súng ống
đạn dược, còn có hai chiếc xe tăng hạng nhẹ và một chiếc xe RV, tiếc là xe
tăng vẫn chưa có cơ hội dùng đến.
Ôn Nhượng tiễn họ ra khỏi căn cứ, dựa vào cổng lớn nhìn Ôn Thiển, dặn dò:
“Chú ý an toàn, đừng chơi quá trớn”
Ôn Thiển: “Em làm việc anh cứ yên tâm~”
Ôn Nhượng cười khẩy, “Em làm việc anh mới không yên tâm đấy”
Tâm trạng Ôn Thiển không tốt, tuy cô không nói, nhưng Ôn Nhượng có thể cảm
nhận được.
Anh nhìn theo mọi người lên xe rời đi, sau đó quay người trở về căn cứ, gọi vào
số của Mặc Hàn.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, vừa kết nối Ôn Nhượng
đã đi thẳng vào vấn đề: “Lát nữa tôi qua một chuyến, rảnh không?”
Mặc Hàn im lặng vài giây, trả lời: “Tôi không ở căn cứ, các người khoảng bao
giờ đến”
Ôn Nhượng nhướng mày, “Tôi nói rồi, là tôi qua một chuyến, lấy đâu ra ‘các
người’?”
Đầu dây bên kia im lặng, Ôn Nhượng đoán được phản ứng của đối phương lúc
này, nói.
“Em gái tôi nói nó phải dẫn đội ra ngoài giếc tang thi, đến chỗ cậu không
tiện, nên bảo tôi qua tìm cậu xử lý tinh hạch”
xuyen-mat-the/chuong-253-co-ay-la-khong-muon-gap-toi-chu-gihtml]
“Muốn giếc tang thi ở đâu chẳng được, trên đường đến căn cứ Tân Thành
cũng có không ít địa điểm thích hợp, không tồn tại chuyện không tiện”
Ánh mắt Mặc Hàn trầm xuống, nhàn nhạt nói.
“Cô ấy là không muốn gặp tôi chứ gì, nên mới tìm cớ”
Ôn Nhượng bật cười thành tiếng, “Thế thì tôi không biết, lần sau cậu gặp nó có
thể tự mình hỏi nó. Hôm nay cậu định bao giờ về căn cứ?”
“Không về được” Mặc Hàn nén sự bực bội, lơ đễnh nói: “Tôi báo với căn cứ một
tiếng, cậu vội thì cứ qua trực tiếp. Thẩm Ngu và Nghiệp Tinh Hoa đều ở đó”
“Không vội, xử lý mấy viên tinh hạch thôi tôi có gì mà vội. Vậy đợi cậu về rồi
gọi cho tôi”
“Được”
Mặc Hàn liếc nhìn chiến trường phía xa, Ôn Nhượng cũng nghe thấy tiếng
súng trong điện thoại, cau mày nói: “Cậu làm việc đi, chú ý an toàn, nói
chuyện sau”
Nói xong liền chủ động cúp máy.
Mặc Hàn ném điện thoại vào túi, nhớ lại lời Ôn Nhượng vừa nói.
Không muốn gặp anh.
Tại sao chứ?
Lần trước gặp mặt rõ ràng vẫn bình thường mà, còn hẹn hôm nào cùng đi căn
cứ Tây Thành.
Là vì hai ngày nay anh không gọi điện cho cô sao?
Cô không phải người sẽ giận dỗi vì chuyện này.
Đêm đó Mặc Hàn đưa nhóm Thẩm Ngu về căn cứ xong thì vẫn luôn ở bên
ngoài, tang thi đột nhiên bạo loạn dữ dội, khiến đội viên ra ngoài thu thập tinh
hạch thương vong không ít.
Hai ngày nay Mặc Hàn vẫn luôn bận rộn chuyện này, đừng nói là gọi điện thoại,
ngay cả ngủ cũng không được ngủ, bây giờ thần kinh cả người đều căng
thẳng.
Và lời của Ôn Nhượng, chắc chắn lại khiến tâm trạng vốn đã bực bội của anh
trở nên tồi tệ hơn.
Nhớ cô ấy.
Mặc Hàn thở dài, sải bước đi về phía đàn tang thi.
Cực Dạ kết thúc không làm giảm chiến lực của chúng, ngược lại, những con
tang thi đã sống trong bóng tối gần ba tháng, quen với chế độ bóng đêm, sau
khi ánh nắng xuất hiện dường như bị kích thích, chiến lực tăng vọt và tính tấn
công cực mạnh.
Mặc Hàn ước tính tình trạng này ít nhất phải kéo dài một tuần mới dịu đi.
Lại không phải thú cưng gì, còn có phản ứng kích ứng, thật nực cười.
Mặc Hàn toàn thân áp suất thấp, bụng đầy lửa giận. Trở về đội ngũ dọa nhóm
Lâm Yến giật mình.
Đây là nghe điện thoại của ai vậy?
Nói chuyện gì chết người mà mặt lão đại đen sì thế kia?
Lâm Yến theo bản năng dịch sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với Mặc
Hàn, sợ mình bị vạ lây. Sau đó thông minh nuốt hết thắc mắc vào bụng, không
dám ho he một tiếng.
Tang thi quá hung hãn.
Chúng như tích tụ năng lượng hơn hai tháng, đột nhiên bùng nổ cùng lúc,
khiến người ta khi đối phó với chúng căn bản không thể phân tâm nghĩ chuyện
khác.
Nhóm Ôn Thiển vừa ra khỏi căn cứ không bao lâu, đã phát hiện sự thay đổi của
tang thi.
Tang thi gần căn cứ cô cơ bản không có giá trị tham khảo gì, đã lâu như vậy
rồi vẫn trốn cô như tránh tà.
Cho nên nhìn thấy bên ngoài những con tang thi điên cuồng nhe nanh múa
vuốt này, cô lại thấy chúng có chút đáng yêu liều mạng.
Xe RV được lắp thêm không ít vũ khí, trên nắp capo trước và hai bên xe đều có
súng máy và bệ phóng tên lửa mini.
Xe chạy đến đâu, không ít tang thi ngã rạp trong mưa bom bão đạn đến đó.