“Kẻ họ Uông đó không biết dùng cách nào, khiến lũ ngỗng đó nghe lời hắn, sau
đó hắn kiểm soát phần lớn người trong huyện ủy…”
Nói đến đây, giọng của Hồ Kiến Quân trở nên vô cùng khó khăn.
Cố Hy nghe đến đây đã biết mình muốn biết mọi thứ. Nơi này hẳn còn một con
ngỗng là dị thú tiến hóa, còn kẻ họ Uông kia, có lẽ đã thức tỉnh dị năng sớm
hoặc vốn dĩ có năng lực nào đó.
“Chúng tôi cũng từng cố gắng phản kháng, nhưng nhanh chóng bị lũ yêu vật
áp chế. Hắn còn cho người đi bắt tất cả dân trong huyện, trong xã lại. Toàn bộ
lương thực, vật tư cũng đều bị hắn thu gom lại…”
Giọng Hồ Kiến Quân càng ngày càng khó khăn.
“Để tôi nói cho” Thấy Hồ Kiến Quân bên cạnh, Đỗ Lâm đẩy gọng kính lên và
nói tiếp.
“Cái kẻ họ Uông đó nói thế giới này đã loạn rồi, nói hắn là thần chuyển thế, hắn
sẽ trở thành vua của mạt thế này, yêu cầu mọi người phải quy phục hắn, nếu
không sẽ hiến tế tất cả cho thần linh! Ban đầu mọi người đều không tin, trước
đó không phải không có người phản kháng, nhưng đều bị lũ yêu vật giếc
chết!
Chúng tôi biết nếu đối đầu trực diện với hắn thì chắc chắn không được, chỉ có
thể giả vờ quy phục, tìm cơ hội trốn thoát. Nhưng trong chúng tôi lại xuất hiện
kẻ phản bội, kế hoạch thất bại. Bây giờ chúng tôi bị nhốt ở đây, còn phần lớn
người ở đây, đều là những người ban đầu không quy phục hắn. Sở dĩ chưa bị
giếc là vì hắn muốn nuôi dưỡng chúng tôi, coi chúng ta như vật hiến tế”
Giọng Đỗ Lâm tuy bình thản, nhưng Cố Hy vẫn nghe ra sự tức giận và không
cam lòng.
“Còn những người già và trẻ em thì sao?” Thấy họ im lặng tạm thời, Cố Hy hỏi.
“Đều là vật hiến tế” Lần này là Đỗ Tùng nói.
Mấy ngày nay, ngoại trừ không bị chết đói, nhưng thực sự không còn sức lực
để trốn thoát hay phản kháng, nên trước đó bọn họ mới bàn bạc tập trung thức
ăn cho Lư Tuấn Minh một mình, để cậu ấy khôi phục sức lực chạy ra ngoài.
Nghe xong những lời này, Cố Hy cau mày. Cô không phải người thích quản
chuyện bao đồng, nhưng cô cũng không phải người thấy chết không cứu.
Huống chi là người già và trẻ em. Người già là báu vật của thời gian, còn trẻ
em là hy vọng của tương lai.
“Cái kẻ Uông Lương Tài đó, các anh trước đây nói hắn có thể khống chế người?
Là các anh tận mắt thấy sao?” Cố Hy hỏi.
“Cũng không hẳn, chỉ là mọi người đều truyền tai nhau như vậy, nhưng hắn có
thể khống chế lũ ngỗng yêu vật đó là thật” Hồ Kiến Quân nói.
Cố Hy gật đầu, nhưng cô muốn sửa lại một vài điều. Cô giải thích đơn giản cho
đối phương về chuyện dị thú biến dị, đây không phải là thần linh gì cả, sau này
bọn họ sẽ gặp nhiều.
Bốn người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm. Trong đó có người tên Đỗ Tùng
hỏi Cố Hy: “Cố Tiểu thư, theo lời cô nói, vậy con người chúng ta cũng coi như
một loại động vật, chúng ta cũng sẽ biến thành như vậy sao?”
“Ừm, tôi nghĩ là sẽ vậy” Cố Hy không phủ nhận.
Bốn người trong lòng rùng mình, rồi nghĩ đến người phụ nữ này, không rõ dung
mạo, có lẽ cô ta cũng giống như những dị thú biến dị kia, thậm chí còn lợi hại
hơn.
Tiếp theo là bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Thực ra Cố Hy không có kế hoạch gì nhiều. Bắt giặc trước bắt vua, cô định
giếc chết lũ ngỗng biến dị đó, rồi xem cái kẻ Uông Lương Tài kia rốt cuộc là
thế nào. Những việc còn lại giao cho Hồ Kiến Quân và những người khác làm,
dù sao bên ngoài còn có mấy vạn người.
Thảo luận xong thời gian hành động, Cố Hy nhân lúc đêm tối, giả vờ lục lọi
trong chiếc ba lô phía sau, lấy ra bốn chai nước cùng một ít bánh ngọt, bánh
mì và đồ ăn đưa cho bốn người.
Bốn người đàn ông to lớn đã đói đến mức đói bụng dán lưng vào nhau từ lâu,
không còn giữ hình tượng mà ăn lấy ăn để. Để không gây nghi ngờ cho người
khác, Cố Hy còn thu dọn sạch sẽ những vỏ bao bì bọn họ ăn thừa. Tiếp theo cô
sẽ đi gặp người gọi là Uông Lương Tài kia.
the/chuong-62-nguoi-co-suc-manh-tinh-than-cap-shtml]
Trước khi đi, cô dặn dò bọn họ chờ cô trở về rồi mới tiến hành bước tiếp theo,
rồi mới rời đi.
Sau khi đi một vòng quanh khu nghỉ dưỡng này, Cố Hy mới tìm thấy mục tiêu
của mình trong một biệt thự độc lập ở đây.
Trái với dự liệu của Cố Hy, Uông Lương Tài này chỉ là một thanh niên ngoài 20
tuổi, dung mạo rất bình thường, kiểu người đứng vào đám đông sẽ bị chìm
nghỉm. Nếu nói có gì đặc biệt, có lẽ là vì lao động chân tay lâu năm nên thân
hình khá cường tráng.
Lúc này hắn đang nằm trên giường, bên cạnh còn ôm một cô gái xinh đẹp.
Tuyền Lê
Và ngay trong căn phòng kế bên, Cố Hy cuối cùng cũng tìm thấy mục tiêu của
mình.
Căn phòng đó đã được dọn dẹp hoàn toàn, bên trong không có một món đồ nội
thất nào, chỉ có một cái ổ lớn bện bằng cỏ, và trong cái ổ đó đang nằm một
con ngỗng. Con ngỗng này có kích thước khổng lồ, chiếm gần nửa căn phòng.
Cố Hy không khỏi nghĩ, có lẽ vì con người biến dị nên khẩu vị cũng lớn, nên
những dị thú biến dị này cũng lớn theo, bằng không thì trước đây, một con
ngỗng như vậy cũng không đủ cho một người ăn trong một bữa.
Cố Hy không vào biệt thự, chỉ dùng sức mạnh tinh thần dò xét, hơn nữa cô còn
hơi tiết lộ một chút sức mạnh tinh thần. Nhưng con ngỗng đó không hề có
phản ứng gì, rõ ràng là chưa đạt đến cấp bốn.
Chưa đạt đến cấp bốn thì quá dễ xử lý rồi. Cố Hy trực tiếp dùng sức mạnh tinh
thần ngưng tụ thành mũi nhọn bắn thẳng vào não con ngỗng biến dị. Con
ngỗng biến dị cấp ba đang ngủ say cứ thế bị giếc chết. Xong việc, Cố Hy
trực tiếp dùng sức mạnh tinh thần bao phủ toàn bộ biệt thự, như người vô
hình, ngang nhiên đi vào, thu dọn thi thể con ngỗng, rồi cứ thế đường hoàng
xông vào phòng tên Uông Lương Tài đó.
Một chiêu Hôn mê Quyết khiến người phụ nữ bên cạnh đối phương tiếp tục
ngủ say, còn cô thì đánh thức Uông Lương Tài.
Uông Lương Tài lúc này vẫn đang mơ mộng thống nhất thế giới. Hắn không
ngờ mình lại có cơ hội như vậy. Đúng lúc hắn sắp trở thành Tổng thống Liên
minh, được toàn dân triều bái thì đột nhiên bị một chậu nước lạnh dội vào mặt,
giật mình tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt ma quái ngũ sắc đối diện, sợ đến nỗi
hét lên thất thanh: “Trời ơi! Ma!”
Thấy hắn sợ hãi giống hệt Đỗ Lâm, Cố Hy nhất thời cảm thấy nhàm chán. Chỉ
thế thôi sao? Chỉ thế thôi mà dám mơ ước trở thành vua của thế giới này?
May mắn là sau khi Uông Lương Tài kêu la vài tiếng, thấy không ai để ý đến
mình, hắn cũng dần bình tĩnh lại.
“Mày… mày là ai?” Hắn nói, nhưng tinh thần lực lại đang liên lạc với thú cưng
của mình.
Cố Hy nhận thấy sự dao động của tinh thần lực đối phương, nhướng mày.
“Cậu đang tìm con ngỗng biến dị kia?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt đối phương lập tức tái mét.
“Cô rốt cuộc là ai!” Lúc này hắn không còn sợ hãi nữa. Đùa sao, hắn cũng từng
là một chiến sĩ dày dạn kinh nghiệm, sao có thể thực sự sợ hãi như vậy.
Nhưng bây giờ, hắn có chút lo lắng. Dù sao chỗ dựa lớn nhất của hắn hiện tại
là con ngỗng biến dị đó, còn tấn công bằng tinh thần lực là con át chủ bài cuối
cùng của hắn.
“Hy Hy, người này có cấp bậc tinh thần lực đạt cấp S” Tiểu Bát đột nhiên nhắc
nhở Cố Hy trong đầu.
“Ồ?”