Trọng Sinh, Cả Nhà Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Sát Xuyên Mạt Thế

Chương 256: Nhiệm vụ giới hạn thời gian!



Sẵn sàng

Đây là một chiếc du thuyền siêu sang trọng, chi phí xây dựng hơn 1.5 tỷ USD.

Nhưng Ôn Thiển để mắt đến nó không phải vì nó đắt, mà vì nó chứa được

nhiều người.

Nếu sau này có động đất, hoặc những lý do khác khiến họ buộc phải rời khỏi

căn cứ, thậm chí không thể sống trên mặt đất.

Thì chiếc du thuyền này chắc chắn sẽ là nơi ở tốt nhất của họ.

Hơn nữa dù không ra khơi, sau này nhiều người ra ngoài, tối không về nhà

được, cũng có thể lôi nó ra làm ký túc xá tập thể, rất phù hợp.

Ôn Thiển quyết định mang chiếc du thuyền khổng lồ này đi, ngoài Cố Nhiên

bất lực thở dài, những người khác đều tỏ vẻ không thể tin nổi.

Trong khoang thuyền còn một ít vật tư, nhưng trải qua mấy tháng nhiệt độ cao

đã hỏng hết, nên Ôn Thiển vứt đi hết.

Thấy cô làm thật, nhóm Mộ Từ nhìn nhau, cuối cùng Mộ Từ mở miệng hỏi.

“Ôn Thiển, không gian của cô rốt cuộc lớn đến mức nào?”

Ôn Thiển nghiêm túc nhớ lại, cũng không nói rõ được. Cô nhìn vẻ mặt tò mò

của đám người trước mắt, suy nghĩ một lát rồi nói.

“Hay là, tôi đưa các anh vào xem thử?”

Mọi người nghe thấy câu này, biểu cảm càng không thể kiểm soát.

Mộ Từ: “Không gian của cô còn có thể cho người vào?!”

Ôn Thiển: “Được. Đến hiện tại, mỗi người các anh có thể ở trong không gian 90

tiếng đồng hồ. Nghe có vẻ nhiều đúng không? Nhưng nếu thực sự xảy ra thiên

tai gì chúng ta không chống lại được, thì thời gian mọi người có thể trốn trong

không gian cũng chưa đến năm ngày, cho nên bình thường tôi sẽ không cho

các anh vào”

Nghe lời giải thích của cô, mọi người đều gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Mộ Từ lại hỏi: “Thời gian có thể tăng lên đúng không? Điều kiện là gì?”

“Thời gian được quyết định dựa trên độ thịnh vượng của không gian, cứ tăng

100 độ thịnh vượng, thời gian tăng thêm hai tiếng”

Ôn Thiển cũng không giấu giếm, dù sao để đảm bảo an toàn cho ký chủ và

không gian, tất cả thành viên trong hệ thống đều sẽ bị cưỡng chế không thể

tiết lộ thông tin liên quan đến không gian với người ngoài.

Họ biết rồi thì dù có muốn tiết lộ bí mật, cũng không mở miệng được.

Hơn nữa thông qua chuyện này, còn có thể xác nhận lại độ trung thành của họ,

xem họ có vì chuyện này mà nảy sinh tà niệm hay không.

Ôn Thiển đây coi như là câu cá chấp pháp (gài bẫy để bắt lỗi), nhưng cô không

cảm thấy hành vi của mình quá đáng.

Dù sao cũng là đồng đội sau này sẽ giao phó tính mạng cho nhau, trước khi độ

trung thành của họ đạt đến mức vĩnh viễn không phản bội, vẫn có khả năng

xuất hiện tình trạng độ trung thành giảm sút. Cho nên đề phòng nhiều hơn một

chút luôn không sai.

Ôn Thiển: “Cách tăng độ thịnh vượng không gian không cố định, cơ bản nhất là

tuyển mộ nhân viên chiến đấu giống các anh, nhưng tôi không muốn đưa

người linh tinh vào căn cứ, cho nên cách này không khả thi. Còn lại thì tùy

duyên, tôi cũng không biết khi nào sẽ tăng”

Ôn Thiển trước đây đạt được thành tựu hệ thống, đã từng được thưởng độ

thịnh vượng.

Lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ nhóm do hệ thống ban bố, cũng được

thưởng một ít.

Còn có mấy nhà máy trong không gian của cô bắt đầu vận hành, hệ thống

cũng cho.

Nhưng hệ thống bảo bối của cô đã rất lâu không giao nhiệm vụ cho cô rồi, Ôn

Thiển định về sẽ hỏi anh trai xem là tình hình gì, dù sao đây cũng là tác phẩm

của anh ấy.

Nhóm Mộ Từ nghe xong lời Ôn Thiển, đều quyết định tạm thời không vào

không gian của cô.

Mặc dù mọi người đều rất tò mò, nhưng một phút bây giờ tuy không đáng kể,

nhưng sau này một phút này có thể cứu mạng người. Cho nên cứ để dành đi,

đến lúc cần thiết, sẽ có cơ hội được thấy thôi.

Ôn Thiển nghe quyết định của họ cũng không nói thêm gì nữa, vì quyết định

của họ là đúng đắn.

Cô đi thu chiếc siêu du thuyền kia vào không gian, đúng như dự đoán, có rất

nhiều chuột, gián và côn trùng trốn trên tàu bị hệ thống dọn dẹp ra ngoài, bò

loạn xạ khắp nơi, dọa Hùng Ngọc Song suýt nữa nhảy tót lên người Ôn Thiển.

Ôn Thiển đang nghe tiếng thông báo đã lâu không gặp của hệ thống, thuận tay

ôm lấy Hùng Ngọc Song đang hét lên chui vào lòng cô, không kịp né tránh.

“Ting —— Hệ thống phát hiện ký chủ đã tập hợp đủ phương tiện vận chuyển

đường thủy, đường bộ và đường không, nhưng chưa mở khóa toàn bộ phương

thức đổ nhiên liệu, đặc biệt ban bố nhiệm vụ giới hạn thời gian!”

“Trong vòng 48 giờ, tiêu diệt 50.000 con tang thi, phần thưởng là một trạm

xăng dầu hàng không không giới hạn trong không gian!”

“Trong vòng 48 giờ, mở khóa thành tựu thịnh vượng trung cấp của căn cứ,

phần thưởng thêm là một trạm xăng dầu tàu thuyền không giới hạn trong

không gian!”

xuyen-mat-the/chuong-256-nhiem-vu-gioi-han-thoi-gianhtml]

Ôn Thiển: “”

Cầu được ước thấy hả?

Nhưng sao nhiệm vụ này lại còn ban bố theo combo thế?

Thành tựu thịnh vượng trung cấp của căn cứ. là cần cô mở rộng thêm 40

thành viên căn cứ nữa mới có thể mở khóa đúng không? Cái này bảo cô đi đâu

bắt 40 người bây giờ?

Ôn Thiển cảm thấy đau đầu.

Hùng Ngọc Song ôm cô, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt lơ đãng của cô, nhỏ giọng hỏi:

“Nghĩ gì thế?”

“Nghĩ xem tôi nên đi đâu lừa người về” Ôn Thiển xoa đầu cô ta, não bộ hoạt

động hết công suất.

Đến căn cứ Tân Thành đào người? Không được.

Bên đó những người cô để mắt tới đều đã từ chối cô rồi, dưa hái xanh không

ngọt. Còn những người còn lại, muốn đến chỗ cô, cô còn chưa chắc đã ưng.

Ôn Thiển thật sự không muốn có người mình không thích vào nơi của mình, cô

hy vọng căn cứ của mình có thể mãi hòa thuận vui vẻ, mọi người tụ tập bên

nhau vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nhưng trên đời này làm gì có nhiều chuyện như ý thế chứ?

Ôn Thiển cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mọi người thấy vẻ mặt cô nghiêm

trọng, đều không dám lên tiếng làm phiền. Cho đến khi mắt Ôn Thiển sáng lên,

bật cười khẽ.

“Đúng rồi, tôi có thể đi tìm người của căn cứ Tây Thành!”

Mọi người nghe câu này mặt đầy dấu hỏi, tìm người của căn cứ Tây Thành làm

gì?

Ôn Thiển cụp mắt tiếp tục suy nghĩ xem cách này của cô có khả thi không.

Mở rộng 40 thành viên căn cứ, nhưng cô cũng không thể đảm bảo mỗi người

tìm về đều trung thành với cô.

Giống như lúc mới thành lập căn cứ, có mấy người vì nảy sinh sát ý với cô, độ

trung thành không đủ nên bị hệ thống cưỡng chế xóa sổ.

Cho nên theo Ôn Thiển thấy, đây chính là một cái bug.

Cô có thể đi bắt bốn mươi người của căn cứ Tây Thành, hỏi họ có muốn đi theo

mình không.

Cho dù là diễn kịch, họ chắc chắn cũng sẽ đồng ý trở thành thành viên căn cứ

của cô.

Nghĩ bụng sau đó sẽ liên lạc với bên Phó Thịnh, tiết lộ vị trí cụ thể của căn cứ

cô.

Đến lúc đó thành tựu được mở khóa, hệ thống lại giếc chết đám người góp

đủ quân số này, vấn đề chẳng phải được giải quyết sao?

Thậm chí cô còn không cần đưa người về căn cứ, phần thưởng thành tựu này

cô đã có thể lấy được!

Ôn Thiển xác định cách lợi dụng bug này, lập tức lên đường thực hiện nhiệm

vụ!

Cô trước đây ra ngoài sợ nhất là gặp người bên Phó Thịnh, nhưng bây giờ, cô

mong sao đi hai bước là đụng phải bọn họ!

Ôn Thiển quay đầu nhìn Trì Trần, hỏi: “Có thể tìm thấy người của căn cứ Tây

Thành không? Trong điều kiện không đến căn cứ của họ”

Trì Trần rảnh rỗi là thích chạy ra ngoài điều tra tình hình các căn cứ khác, nên

người của căn cứ Tây Thành phân bố ở đâu, cậu ta rõ hơn ai hết.

Trì Trần sững người một chút, gật đầu.

“Được chứ, họ có không ít cứ điểm đâu”

“Đi, lái xe qua đó!”

Ôn Thiển nói xong lấy xe từ không gian ra, Trì Trần còn hơi ngơ ngác, nhưng

vẫn làm theo lời cô. Vừa đi về phía ghế lái, vừa tò mò hỏi.

“Chúng ta đi tìm bọn họ làm gì? Cướp vật tư của bọn họ à?”

Ôn Thiển: “Không, kéo họ nhập bọn”

“Hả?!”

Tuyền Lê

Trì Trần lảo đảo một cái, suýt chút nữa tự ngã sấp mặt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.