Lâm Hạo trước đó còn lo lắng không biết đi đâu, ông đã chuẩn bị sẵn sàng
phương án tệ nhất là phải tốn tiền đến nơi trú ẩn rồi. Thế nhưng giờ lại có
người anh em “hào phóng” mời mình, biệt thự này có điện có nước, đồ ngốc
mới rời đi. Thế là ông “vui mừng khôn xiết” ở lại.
Sau khi đưa Lâm Hạo đến phòng nghỉ ngơi của họ, Lục Tử vội vàng hỏi Khúc
Hồng.
“Đại ca, cái đám người Lâm gia đó trông yếu ớt lắm, sao anh lại giữ họ lại?
Theo em thì chúng ta cướp hết đồ đạc của họ, rồi giếc người… là xong ấy
chứ?” Lục Tử làm động tác cắt cổ, hắn thật sự không hiểu sao đại ca của mình
lại đối xử với người Lâm gia khách khí như vậy.
“Đại ca nhà chúng ta đang câu cá, mày thì hiểu gì?” Người em họ của Khúc
Hồng ở bên cạnh trả lời thay cho Khúc Hồng.
“Câu cá? Câu cá gì?” Lục Tử ngớ người.
Là tâm phúc của Khúc Hồng, Lục Tử luôn cảm thấy mình có địa vị cao hơn
trong nhóm nhỏ. Thế nhưng giờ đây, khi ngày càng có nhiều người tham gia
vào đội của họ, hắn rất sợ địa vị của mình bị thay thế.
Bây giờ đại ca lại coi trọng gia đình họ Lâm này, điều này khiến hắn cảm thấy
rất bất an, hắn không muốn địa vị của mình bị thay thế.
Em họ của Khúc Hồng liếc nhìn đối phương với ánh mắt “mày có phải đồ ngốc
không?”, lười để ý đến đối phương, liền đi nghỉ ngơi. Trong đội này, điều phải
dựa vào chính là thính lực của mình, cậu ta chưa bao giờ lo lắng mình sẽ bị
loại.
“Đại ca?” Lục Tử lại quay sang đại ca nhà mình.
“Họ quen với gia đình đó” Khúc Hồng để lại một câu rồi rời đi, ông cần chuẩn
bị.
Lục Tử sững sờ tại chỗ, một lúc sau mới hiểu ý của đại ca nhà mình.
Tuyền Lê
Người nhà Lâm gia lúc này trong phòng cũng đang bàn luận sôi nổi.
Lý Tú Mai hỏi con trai mình: “Cái vị Khúc tổng kia là người thế nào? Các con
quen nhau ra sao? Chúng ta có thể ở đây mãi được không?” Tuy đối phương
chỉ phân cho nhà mình hai phòng, nhưng phòng rất lớn, mỗi phòng đều có
phòng vệ sinh riêng.
Bà vừa mới đi xem, ở đây có nước. Tuy không có nước nóng, nhưng trời nóng
đến mức này, nước chảy ra từ vòi cũng đã ấm ấm, tắm là vừa. Bà muốn ở đây
cho đến khi đại tai họa chết tiệt này kết thúc.
Lâm Hạo tuy uống không ít rượu, nhưng ông không ngốc, những người này rõ
ràng có ý đồ với ông. Hiện tại tạm thời ông không có nơi nào để đi, không bằng
cứ ở lại đây, mặc kệ bọn họ làm gì. Chỉ cần không cướp đoạt vật tư của ông,
nếu là muốn ông gia nhập, ông cũng có thể đồng ý.
Mỗi người mang một tâm tư, cứ thế qua một đêm.
Người Cố gia và Hứa gia không biết chuyện bên ngoài. Lúc ăn cơm, Hứa Nghị
kể chuyện Lâm gia tìm đến cửa ngày hôm nay cho cả nhà nghe. Quả thật, Cố
Ngạn Mẫn là người họ Cố, việc liên quan đến thân thích Hứa gia, ông cũng
không tiện hỏi nhiều. Ngược lại, Hứa Nhiêu là người đầu tiên lên tiếng đồng ý
với cha mình, gia đình này vừa tham lam vừa vô đạo đức, sau này tốt nhất là
cắt đứt liên lạc.
the/chuong-74-cau-cahtml]
Cố Hy không nói gì. Lâm gia vốn dĩ là một hòn đá thử vàng mà cô cố tình để lại
cho gia đình nhận rõ thực tế, nếu không thì đối phương không có cơ hội xuất
hiện lần thứ hai trước mặt bọn họ.
Bây giờ người Lâm gia và đám người bên ngoài quả nhiên đã liên kết với nhau,
không biết bọn họ sẽ làm gì?.
Những động thái nhỏ của Khúc Hồng đương nhiên không giấu được Cố Hy.
Nhà đầu tiên bọn chúng chọn là nhà bọn họ, không hiểu sao lại bỏ qua. Vì vậy,
cô cũng không để ý đến những động thái nhỏ của đối phương. Có nhóm người
này, cũng có thể ngăn cản được người bên ngoài.
Tiểu Bát bây giờ mỗi ngày đều ra ngoài giúp Cố Hy thu thập tình hình bên
ngoài. Khu vực phát triển chính của Vân Giang Sơn đã quá tải, và vẫn còn
người tiếp tục đổ về đó. Tuy tạm thời chưa có đại loạn, nhưng bây giờ nơi đó
cũng chỉ thiếu một ngòi nổ mà thôi.
Còn về khu Lăng Thành, tuy nước chưa rút hết nhưng đã bắt đầu hoang tàn.
Đã có không ít người vì tranh giành các loại tài nguyên mà bắt đầu đánh
nhau.
Nhà bọn họ tuy hẻo lánh, nhưng cũng không thoát ly. Nghĩ cũng không lâu
nữa, nơi này cũng sẽ không còn là đất sạch. Những người bình thường đối với
Cố Hy không có gì, trong nhà đã có trận pháp bảo vệ, nhưng ruồi nhiều cũng
phiền. Có đám người bên ngoài, cũng có thể giúp ngăn cản được một hai. Còn
nếu bọn họ nhắm vào nhà mình, thì phải xem bọn họ có bản lĩnh đó không.
Đề nghị của Hứa Nhiêu nhận được sự đồng ý của cả nhà, ngay cả Ngoại Hứa
cũng không phản đối. Bao nhiêu năm nay, lão Hứa nhà bọn họ đã giúp đỡ Lâm
gia không ít, ngoài những việc vi phạm pháp luật thì lão Hứa chưa làm, còn lại
những gì có thể giúp đều đã giúp. Kể cả Hứa Nghị, cũng phần nào chiếu cố
cho Lâm gia.
Nhưng đổi lại là họ thì sao? Người Hứa gia đã nhìn rõ, từ sau khi cha mẹ của Lý
Tú Mai qua đời, bà ta đã nhận không ít lợi ích, nhưng nhà bọn họ có chuyện gì
tốt đẹp lại không bao giờ nghĩ đến người Hứa gia.
Vì vậy, dù có ân tình lớn đến đâu, mấy chục năm nay cũng đã trả xong, sau này
xa lánh nhà bà ta là được. Sau khi cả nhà lại một lần nữa xác định thái độ đối
với Lâm gia thì cũng giải tán.
Vào buổi chiều cũng xảy ra một chuyện vô cùng vui mừng, đó là Kiều Cầm đi
ngủ trưa, một giấc ngủ đến trưa ngày hôm sau. Khi bà tỉnh dậy cũng thức tỉnh
dị năng hệ Thủy.
Tuy rất bình thường, nhưng đối với Kiều Cầm đã là ơn trên ban cho. Cuộc đời
bà vốn dĩ vừa khổ vừa hạnh phúc. Thuở nhỏ bị gia đình bỏ rơi, trong trại trẻ mồ
côi chịu đủ ánh mắt lạnh lùng. Sau khi cố gắng lắm mới trưởng thành, có thể
bắt đầu cuộc sống mới.
Thế mà suýt nữa bị lừa vào sâu trong núi. Nếu không phải Hứa Nghị đang làm
nhiệm vụ, kịp thời phá hủy cái băng nhóm đó cứu bà, có lẽ nửa cuộc đời sau
của bà sẽ là một mảng u ám.
Sau đó Lão gia gia nhà họ Hứa tài trợ cho bà đi học. Sau khi tốt nghiệp đại
học, bà không chút do dự trở về Lăng Thành. Lúc đó bà không hề nghĩ đến việc
sẽ gả cho Hứa Nghị, chỉ muốn báo đáp ân tình mà Hứa gia đã ban cho mình.
Chỉ là qua lại, Hứa Nghị cũng thích cô gái bề ngoài trông dịu dàng yếu đuối
nhưng tính cách lại kiên cường vô cùng này. Thêm vào đó, công việc của ông
đặc thù, ông cần một cô gái không quá nhiều lo lắng để giúp ông quán xuyến
việc nhà, vì vậy hai người đã đến với nhau.
Cuộc sống sau khi kết hôn tuy không thể nói là mật ngọt, nhưng cũng vô cùng
yêu thương nhau. Hứa Nghị vì công việc mà ít có thời gian ở nhà, còn Kiều
Cầm không hề có chút oán giận. Trong mắt bà, Hứa Nghị đang cứu giúp vô số
người giống như bà, bà chỉ hận bản thân không có nhiều năng lực hơn để giúp
đỡ đối phương.
Vì vậy, đối với người Hứa gia, bao gồm cả gia đình chị gái của Hứa Nghị, bà
luôn mang một trái tim biết ơn, muốn làm nhiều hơn cho bọn họ. Trước đây
Hứa Nghị và bọn họ lần lượt thức tỉnh dị năng, Kiều Cầm nói không sốt ruột thì
cũng không thể. Bà từng bí mật tìm Hứa Nhiễm hỏi xem lúc đó bà ấy đã làm
thế nào. Hứa Nhiễm thực sự cũng không nói rõ được, nhưng em dâu đã hỏi, bà
ấy cũng chỉ có thể nói ra cảm nhận của mình trước đây.
Đến nay cuối cùng bà cũng thức tỉnh dị năng, cuối cùng không còn là người
kéo chân nữa, sao bà có thể không vui? Chỉ là niềm vui này cũng không phải
không có trả gia giá, đó là phòng của bà và Hứa Nghị đã gặp nạn.